Trương Minh Vũ cũng khó tránh khỏi cảm thấy quái dị.  

Nhưng anh hiểu được.  

Hàn Thất Thất làm vậy là để giữ thể diện cho anh.  

Đúng là rất thông minh!  

Quan Na nheo mắt ra lệnh: “Bây giờ hai người có thể thu dọn đồ đạc được rồi đấy. Bốn anh bảo vệ kia cũng đi cùng luôn đi!”  

Ầm!  

Lời nói của cô ta như tiếng sấm nổ ầm vang trong đầu giám đốc Trần!  

Khó khăn lắm mới trèo lên được vị trí này… đột nhiên mất sạch.  

Nhân viên phục vụ cũng đờ người ra.  

Nếu giám đốc Trần bị đuổi việc, chẳng phải cô ta đã tốn công vô ích…  

Hai người họ đứng sững tại chỗ.  

Bốn gã bảo vệ kia cũng choáng váng!  

Bọn họ còn chưa kịp làm gì người ta…  

Nhưng cuối cùng, không một ai dám hé răng nửa lời.  

Đám người xung quanh vẫn chưa hết khiếp sợ.  

Không kịp phản ứng lại!  

Mấy người giám đốc Trần lạc lõng rời đi.  

Quan Na khép nép đứng đó.  

Cô ta vô thức cảm thấy sợ hãi.  

Trương Minh Vũ lạnh lùng lên tiếng: “Lần này tôi cho cô thêm một cơ hội, hi vọng sẽ không có lần sau”.  

Cô ta vội vàng đáp: “Cảm ơn anh Minh Vũ!”  

Anh im lặng gật đầu.  

Đám đông dần tản ra.  

Ai lặng lẽ trở về vị trí của người nấy.  

Trương Minh Vũ tiếp tục dẫn theo hai cô gái đi đến nhà hàng.  

Chuẩn bị ăn cơm.  

Quan Na tự mình mang thực đơn tới.  

Bọn họ còn chưa kịp gọi món đã nghe thấy tiếng ồn ào từ ngoài cổng truyền tới.  

Hả?  

Trương Minh Vũ cau mày.  

Ngay sau đó, một giọng nói phách lối vang lên: “Cô chủ nhà họ Hàn ở Hoa Châu ở đây phải không?”

Hàn Thất Thất hơi nhíu mày.  

Trương Minh Vũ cũng tỏ vẻ hoài nghi.  

Ở Tĩnh Châu có người muốn tìm cô ta?  

Hơn nữa giọng nói này… khiến anh cảm thấy khá quen tai.  

Mọi người ở gần đó đều sửng sốt.  

Một đám người vừa mới rời đi.  

Kẻ khác lại tìm tới nữa sao? 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play