Nhân viên phục vụ chế giễu đáp: “Không thích, tôi chỉ thích làm việc tốt”.
“Không muốn trơ mắt đứng nhìn hai cô gái xinh đẹp bị anh lừa gạt như vậy”.
Anh hơi nheo mắt, đanh giọng chất vấn: “Cô biết chúng tôi có quan hệ gì không? Mở mồm là phán tôi lừa người sao?”
Cô nhân viên kia bật cười trào phúng: “Còn quan hệ gì được nữa? Chắc chắn là bị anh lừa tự dâng mình đến rồi”.
“Hai cô cũng thật là, mặt thì đẹp mà chẳng biết nhìn người gì cả!”
“Trông loại người như anh ta giống người giàu hả?”
Dứt lời, cô ta trưng ra vẻ mặt khinh thường.
Có không ít người gần đó nghe thấy ầm ĩ cùng chạy tới hóng hớt.
Chỉ trỏ bàn tán.
Chẳng mấy chốc, Trương Minh Vũ đã trở thành đối tượng bị toàn bộ người trong sảnh lớn chê cười.
Trong đôi mắt xinh đẹp của Hàn Thất Thất lóe lên tia lạnh lẽo.
Nhưng Đinh Ninh lại thản nhiên như không, chẳng thèm để bụng.
Lửa giận trong lòng Trương Minh Vũ dần dâng lên. Anh sẵng giọng hỏi: “Nhân viên của khách sạn này đều giống cô sao?"
Cô nhân viên cười lạnh đáp: “Đúng rồi, nhân viên của khách sạn chúng tôi đều thế này đấy!”
“Không thích thì cút!”
“Khách sạn của chúng tôi cũng không thiếu một người khách như anh, biết chưa hả?”
Vẻ giễu cợt trong mắt cô ta ngày càng trở nên nồng đậm!
Trương Minh Vũ nổi trận lôi đình!
Khách sạn Đình Lập vừa mới khôi phục kinh doanh đã xuất hiện loại phục vụ như này rồi sao?
Cô nhân viên kia vẫn không ngừng chế giễu: “Cả hai cô gái xinh đẹp này nữa, làm người… phải biết tự yêu thương chính bản thân mình! Gặp ai cũng ngủ… không sợ nhiễm bệnh à?”