Giọng nói nặng nề lại vang lên: "Thất Thất, con biết con làm như vậy là làm hại người đàn ông bên cạnh con không".
Khóe miệng Trương Minh Vũ lập tức co giật.
Hàn Thất Thất vẫn kiêu ngạo đáp: "Anh ấy là bạn trai con, bố mà dám động vào anh ấy, con không nhận bố là bố nữa!"
Vừa dứt lời, điện thoại lại vang lên tiếng gầm tức giận: "Vớ vẩn! Mau về cho bố!"
Hàn Thất Thất không hề để ý, nhẹ nhàng đáp: "Không về, con chưa chơi đủ, tối nay con không về nhà".
Lời này chứa ẩn ý sâu xa...!
Trương Minh Vũ hít sâu một hơi, anh hơi muốn đẩy cửa chạy trốn rồi đấy!
"Con..."
Người ở đầu dây bên kia rõ ràng vô cùng bực mình rồi.
Trầm ngâm hồi lâu, ông ấy cuối cùng cũng nhịn xuống, nặng nề nói: "Tùy con, mẹ con cũng bị con chọc tức đến mức phát bệnh rồi!"
Lời này vừa dứt, mắt Hàn Thất Thất lập tức biến sắc, cô kinh ngạc nói: "Cái gì? Sao bố...!sao bố lại kể với mẹ!"
"Bố bảo mẹ con đừng lo, con về ngay đây!"
Nói xong liền cúp máy.
Cô quay đầu nói với Trương Minh Vũ: "Mau xuống xe!
Trương Minh Vũ lập tức mừng rỡ!
Thế này là được đi rồi?
"Oke luôn!
Nói xong liền mở cửa xuống xe.
Xe thể thao lao đi.
Cuối cùng cũng được giải thoát rồi!
Trương Minh Vũ thở phào nhẹ nhõm.
Vừa định bắt taxi thì chuông điện thoại vang lên.
Cầm lên nhìn thì thấy là Lâm Kiều Hân gọi đến...!
Cô ấy gọi điện cho mình làm gì chứ?
Trương Minh Vũ nhíu mày, ấn nghe máy.
Chẳng mấy chốc, giọng nói lạnh lùng của Lâm Kiều Hân đã vang lên: "Trương Minh Vũ, anh có rảnh không?"
Trương Minh Vũ đáp: "Có, có chuyện gì thế?"
Lâm Kiều Hân hơi do dự một chút xong mới nói: "Không có gì, tôi chỉ...! chỉ muốn mời anh ăn bữa cơm, bữa cơm lần trước bị người ta làm phiền, tôi còn có chuyện chưa nói được với anh..."
Trương Minh Vũ cũng không làm kiêu, anh nói vị trí của mình cho cô.
Mười phút sau, xe đã đến nơi.
Hai người nói qua nói lại mấy câu, chẳng bao lâu sau, Lâm Kiều Hân đã dừng xe lại.
Hai người xuống xe đi vào nhà hàng.
Lâm Kiều Hân nhanh chóng gọi món xong.
Trương Minh Vũ không biết nên nói gì, Lâm Kiều Hân cũng không biết nên mở miệng thế nào..