*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nói xong tiếng vỗ tay lại vang lên.
"Được!"
Có người hét lớn.
Ngay sau đó, phòng họp lại vang lên tiếng vỗ tay kịch liệt!
Sắc mặt của mọi người đều vô cùng kích động!
Trương Minh Vũ mỉm cười.
Anh nhanh chóng đi vào.
Khi Trương Minh Vũ tiến vào.
Tiếng vỗ tay... lập tức dừng lại!
Hả?
Mọi người đều sững sờ.
Ánh mắt của ai cũng hoang mang!
Chẳng phải là... ông chủ sao?
Sao thằng nhãi này lại đi ra?
Mắt cô ả kia lóe sáng, ả đứng dậy hét lướn: "Mày vào đây làm gì? Không biết ông chủ chuẩn bị tiến vào sao?"
"Chó tốt không ngáng đường, mày mau cút đi!"
Ả đang muốn thể hiện nên chẳng hiểu rõ tình hình bây giờ.
Cô gái mặc đồ lolita bĩu môi, lầm bầm nói: "Não tàn".
Giọng không lớn nhưng đủ để truyền vào tai mỗi người.
Cô ả kia tức giận!
Nhưng chưa kịp nói gì đã thấy tất cả mọi người trên bục đi về phía Trương Minh Vũ!
Họ cùng cúi người!
Hả?
Nhìn thấy cảnh này mọi người đều sững sờ.
Một giây sau, tiếng chào đồng thanh vang lên: "Chào ông chủ!"
Vừa dứt lời cả phòng họp lặng yên như tờ.
Ông... chủ?
Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt.
Rất ngạc nhiên.
Cô ả cũng sững sờ.
Anh chàng đứng trong đám người đang cười khẩy cũng sững sờ.
Ực!
Tiếng nuốt nước bọt vang lên liên tiếp.
Sao... có thể chứ?
Thẳng nhãi này... là ông chủ của Sơ Tinh sao?
Khóe miệng cô ả co giật.
Nhìn kỹ lại...
Giám đốc Trương cũng đang cúi người, Trần Thắng Nam đang cúi người!
Cái này...
Cô ả sững sờ.
Đầu trống rỗng!
Anh chàng nhìn chằm chằm về phía Trương Minh Vũ!
Cô gái mặc đồ lolita mỉm cười đắc ý.
Trương Minh Vũ thấy vậy liền cảm thấy bất lực.
Tại sao luôn có người trông mặt mà bắt hình dong nhỉ?
Thật khó hiểu.
Trương Minh Vũ cười nói: "Chào mọi người".
Nói xong, trong phòng họp lặng yên như tờ.
Tất cả mọi người đều sững sờ.
Vẻ mặt Trần Thắng Nam lạnh lẽo: "Mấy người nghe rõ chưa?"
Vừa dứt lời, mọi người lập tức hiểu ra.
Ai cũng trố mắt nhìn nhau...
Nơi đây... vẫn lặng yên như tờ!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT