Cô gái mặc đồ lolita chỉ vào nói: "Anh ta!"  

Tất cả mọi người lập tức nhìn anh chàng kia.  

Anh chàng run rẩy!  

Trợn mắt nhìn!  

Cô gái kia làm mặt quỷ nói: "Rõ ràng là anh nói, sao anh dám làm mà không dám chịu vậy".  

Nói xong cô ấy liền bĩu môi khinh thường.  

Anh chàng hít sâu một hơi, nhưng không dám nhìn Trương Minh Vũ lấy một cái!  

Sợ bị đánh?  

Ánh mắt của Trương Minh Vũ lóe lên vẻ bất đắc dĩ.  

Nhiều năm như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên có người sợ anh...  

"Ai nói thì sao chứ? Anh ta xen hàng còn cần nói lý sao?"  

"Đúng vậy! Người anh em đừng sợ, chúng tôi sẽ đứng về phe anh!"  

"Đúng đấy! Chúng ta khổ sở xếp hàng lâu như vậy, dựa vào cái gì mà anh ta được phép chen hàng?"  

...  

Tiếng bàn tán bỗng vang lên.  

Mắt Trương Minh Vũ lóe lên vẻ bất ngờ.  

Đông người như vậy sao?  

Anh chàng nghe vậy cũng tự tin hẳn lên!  

Anh ta tiến lên trước một bước dõng dạc nói: "Tôi nói đấy, sao nào?"  

Trương Minh Vũ mỉm cười.  

Cô gái mặc đồ lolita bĩu môi, khó chịu nói: "Hừ, có người chống lưng anh mới chịu bước ra, còn cái gì mà cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng ấy nhỉ?"  

Trương Minh Vũ cười nói: "Chó".  

Cô gái làm bộ vừa nhớ ra: "Đúng đúng, chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng!"  

Mắt anh chàng bừng bừng lửa giận!  

Động tĩnh bên này thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.  

Cô gái mặc đồ lolita tỏ vẻ đắc ý.  

Anh chàng hít sâu một hơi: "Mấy... mấy người dựa vào cái gì mà mắng tôi!"  

Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu.  

Anh bĩu môi, chỉ có mỗi câu này thôi à?  

Cô gái mặc đồ lolita khó chịu nói: "Thích thì mắng anh thôi, nói ra anh cũng có dám quản đâu, thế mà cứ nói làm gì".  

Anh chàng tiến lên một bước, dõng dạc nói: "Tôi... tôi không thích hành vi làm bại hoại nếp sống của xã hội! Sao nào?"  

"Tôi sai sao?"  

Trương Minh Vũ nhướng mày.  

Nghe "có lý" phết nhỉ...  

Có mấy nhân viên ở trong cổng nghe xong cũng đi ra ngoài.  

Lặng lẽ nhìn.  

Thấy cảnh này có không ít người mừng rỡ.  

Đây... là cơ hội tốt nhất để biểu hiện!  

Nhỡ may...  

Đột nhiên có một cô gái mặc đồ hở hang đi ra.  

Cô ả khoanh tay trước ngực, lạnh lùng nói: "Được rồi, cần gì tranh cãi với loại rẻ rách này? Dám xen hàng, đuổi đi là được!"  

"Tôi thấy hai người là một bọn thì phải!"  

Nói xong, mặt cô ả vô cùng kiêu ngạo!  

Mọi người lặng lẽ gật đầu.  

Đúng!  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play