Tiếng gõ cửa vang lên.  

Trương Minh Vũ thản nhiên nói: "Mời vào".  

Cửa mở, Trần Thắng Nam đi vào.  

Trương Minh Vũ ngờ vực hỏi: "Không phải cô đi Tĩnh Châu rồi sao?"  

Trần Thắng Nam mỉm cười trả lời: "Chuyện bên đó đã được xử lý xong nên tôi quay về".  

Nhanh thế ư?  

Trong lòng Trương Minh Vũ hơi ngạc nhiên.  

Đúng lúc lắm!  

Anh vui vẻ bảo: "Thắng Nam, lát nữa cô đi thu xếp đi, chúng ta thành lập thêm một bộ phận nữa!"  

Sao cơ?  

Trần Thắng Nam nghi hoặc hỏi: "Bộ phận gì thế ạ?"  

Trương Minh Vũ đáp: "Đầu tư!"  

Đầu tư?  

Ánh mắt Trần Thắng Nam trở nên hoang mang.  

Tuy bây giờ Trương Minh Vũ đã có kha khá vốn liếng trong tay.  

Nhưng đầu tư thì... hơi khó đấy.  

Cuối cùng Trần Thắng Nam vẫn không nói gì.  

"Vâng!"  

Dứt lời, cô ta xoay người rời đi.  

Lập tức bắt tay vào làm thôi!  

Trương Minh Vũ thầm gật đầu tán thưởng.  

Đây là điều anh hài lòng nhất ở Trần Thắng Nam.  

Điều gì không nên hỏi thì không bao giờ nói ra.  

Trương Minh Vũ hào hứng chà hai tay.  

Con đường này đúng là khó đi đấy, nhưng nếu thành công...  

Nhưng mà biết đi đâu tìm người bây giờ?  

Trương Minh Vũ lại rơi vào bối rối.  

Một lúc sau, đôi mắt anh sáng ngời.  

Trần Đại Phú, Hàn Thiên Hoa!  

Phải rồi, sao anh có thể quên hai người này chứ!  

Trương Minh Vũ cười toe toét.  

Anh háo hức lắm rồi!  

Nếu như con đường này thật sự thành công thì sẽ tiết kiệm được rất nhiều thời gian!  

Nghĩ đến đây, Trương Minh Vũ mau chóng lấy điện thoại ra.  

Thật tình cờ, điện thoại bỗng rung lên hai cái.  

Trương Minh Vũ ngẩn người.  

Anh nhìn vào, thấy một tin nhắn.  

Nội dung của tin nhắn là: "Cứu tôi!"  

Gì thế này?  

Trương Minh Vũ chau mày. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play