Lâm Tuấn Khải cuộn chặt tay lại, một tia lạnh lùng xẹt qua trong mắt.  

Lâm Quốc Long cũng vô cùng giận dữ.  

Chẳng mấy chốc đã hết một phút.  

Bầu không khí im phăng phắc.  

Những ai muốn đi đều đã ra ngoài, những kẻ ở lại đều là người thân cận với Lâm Quốc Long và Lâm Quốc Phong.  

Lâm Kiều Hân nghiến răng nghiến lợi.  

Đáng ra Trương Minh Vũ không nên nhận lại những điều thế này!  

Một lát sau, cô nói với giọng lạnh như băng: "Mong mấy người đừng hối hận, muốn nhờ cậy gì chúng tôi nữa thì lo mà cầu xin Trương Minh Vũ đi!"  

Bà hai đanh đá quát: "Ban ngày ban mặt, cô mơ tưởng gì đấy? Bọn tôi cầu xin cậu ta? Điên à?"  

Những người còn lại cũng tỏ ra trào phúng.  

Đúng là não cá vàng!  

Lâm Kiều Hân khịt mũi khinh thường.  

Không muốn ở lại lâu thêm nữa, cô đỡ Trương Minh Vũ đi ra ngoài.  

Anh nhấc từng bước một cách khó khăn.  

May thay chỉ đau thôi chứ không có triệu chứng gì khác.  

Hai người nhanh chóng ra ngoài.  

Long Tam và Long Thất lái xe.  

Đám người nhà họ Lâm đã ra ngoài đều đậu trước cổng đại viện.  

Chờ tất cả cùng xuất phát.  

Thật lâu sau, Lâm Kiều Hân đỡ Trương Minh Vũ đến cổng ra vào.  

Hai người vừa định lên xe.  

Một tiếng hét ầm ĩ đầy chối tai thình lình vọng lại từ đằng sau: "Trương Minh Vũ! Trương Minh Vũ! Cứu với Trương Minh Vũ!"  

Mọi người nhìn về hướng giọng nói phát ra.  

Một đám người đang loạng choạng chạy tới từ phía sau!  

Người vừa la lên là bà hai!  

Lâm Kiều Hân hơi nhíu mày.  

Trương Minh Vũ cũng chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.  

Một đám người ba chân bốn cẳng chạy tới.  

Vẻ mặt của ai cũng đều sợ hãi.  

Bà hai kinh hoàng la toáng: "Trương Minh Vũ! Bọn Thần Ẩn lại tới rồi! Đánh bọn chúng đi... nhanh lên!"  

Trương Minh Vũ nhíu mày.  

Lại tới nữa à?  

Nét mặt Lâm Kiều Hân trở nên lạnh lùng, cô gằn giọng: "Vừa rồi đã cho mấy người cơ hội rồi. Đừng có mơ!"  

"Muốn đánh thì tự đi mà đánh!"  

Nói xong, cô quay mặt đi: "Trương Minh Vũ, ta đi thôi!"  

Cô mở cửa lên xe.  

Bà hai ngây ngốc, nói với vẻ bàng hoàng: "Kiều Hân... Kiều Hân! Chúng ta là người nhà với nhau mà!"  

Lâm Quốc Long cũng tỏ ra sợ sệt: "Đúng đấy! Lẽ nào mấy người trơ mắt nhìn bọn tôi bị người ta bắt đi sao!"  

Lâm Kiều Hân lạnh lùng bác lại: "Liên quan gì đến bọn tôi?"  

Cô thấy không đáng cho Trương Minh Vũ quá!  

Đám người Lâm Tuấn Minh và Lâm Quốc Long đều đứng sững như trời trồng.  

Người nào người nấy hốt hoảng ra mặt.  

Lâm Quốc Long vội vàng nói: "Kiều Hân à! Đến lúc này rồi mà cháu vẫn ngang bướng như thế là sao!"  

Lâm Kiều Hân đanh mặt đáp: "Tôi ngang bướng?"  

"Được thôi, cho các ông một cơ hội!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play