"Nhà họ Lâm sẽ gặp nguy hiểm".  

"Ai muốn rời đi thì bây giờ có thể đi".  

"Tí nữa tôi sẽ đi đưa mọi người đi".  

Vừa dứt lời, đại sảnh vang lên tiếng bàn tán.  

Lâm Tuấn Minh cười khẩy: "Trương Minh Vũ, cậu hay thật!"  

"Nghĩ mình là cứu tinh của nhà họ Lâm hả?"  

"Tôi muốn xem xem liệu có ai đi theo cậu không?"  

Vừa nói xong, ánh mắt liền hiện lên vẻ giễu cợt!  

Lâm Quốc Long và vợ cười khẩy.  

Tự cao tự đại!  

Nhưng vừa dứt lười, một giọng nói yêu kiều vang lên: "Em sẽ đi cùng anh ấy!"  

Hả?  

Mọi người sững sờ.  

Nhìn qua thì thấy một cô gái bước ra khỏi đám đông.  

Lâm Diểu!  

Ánh mắt Trương Minh Vũ lóe lên sự kinh ngạc!  

Sắc mặt Lâm Tuấn Minh trầm xuống!  

Em gái mình!  

Dám vả mặt anh ta như vậy!  

Lâm Tuấn Minh lạnh lùng nói: "Em nói cái gì vậy! Mau về cho anh!"  

Lâm Diểu kiên quyết nói: "Không, anh Minh Vũ nói nhà họ Lâm gặp chuyện, em không giúp được nhà họ Lâm, chỉ có thể không để bản thân làm gánh nặng cho anh Minh Vũ".  

Hít!  

Vừa dứt lời, xung quanh vang lên tiếng hít sâu một hơi lạnh!  

Lâm Diểu đang... đứng về phe Trương Minh Vũ sao?  

Lâm Tuấn Minh cuộn chặt nắm đấm, sắc mặt trầm xuống.  

Lâm Diểu quay đầu hỏi: "Còn ai muốn đi nữa không?"  

Trương Minh Vũ cười nói: "Không cần vội, ra cổng chờ cũng được".  

"Được".  

Lâm Diểu ngoan ngoãn đáp.  

Sau đó đi ra cổng.  

Ánh mắt mọi người nhìn chằm chằm vào cô ta, ai cũng hoang mang.  

Nhưng lời Lâm Diểu đã khiến nhiều người dao động.  

Mặc dù không giúp được, nhưng bọn họ cũng không muốn làm gánh nặng!  

Mọi người nhìn nhau.  

Không bao lâu sau lại có người di chuyển.  

Có khoảng mười mấy người nhanh chóng đi theo Lâm Diểu.  

Nhưng đa phần vẫn đứng đó.  

Lâm Tuấn Minh híp mắt, sắc mặt trầm xuống! 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play