Trương Minh Vũ khó chịu liếc mắt.  

Kiểu xưng hô này... khó chịu quá...  

Vương Hạo hít sâu một hơi!  

Tròng mắt tràn ngập lửa giận!  

Một lúc sau, Vương Hạo mới lạnh lùng nói: "Anh không đánh hắn, anh muốn xem xem hắn rốt cuộc hơn anh ở điểm nào!"  

Càng nói càng tức!  

Nói xong liền bước đến trước mặt Trương Minh Vũ!  

Tức giận nhìn anh!  

Trương Minh Vũ bất lực nói: "Hay là... em đi xuống trước đi?"  

Hạ Hâm Điềm làm nũng: "Hừ, chồng à, sao anh lại ghét bỏ em vậy?"  

Giọng nói này...  

Cả người Trương Minh Vũ mềm nhũn ra...  

Mắt Vương Hạo đỏ rực lên!  

Trương Minh Vũ cười tươi, cưng chiều đáp: "Ái ôi, mau xuống đi, tí nữa chúng ta về nhà thân mật bao nhiêu cũng được, ngoan".  

"Ở đây có người ngoài".  

Chị hai, em đành giúp chị vậy!  

Mắt Hạ Hâm Điềm lóe sáng, nói: "Về nhà thân mật bao nhiêu cũng được? Được nha!"  

Nói xong liền vội vàng đứng dậy.  

Cô ấy nắm lấy tay anh.  

Hả?  

Vương Hạo trợn tròn mắt.  

Trương Minh Vũ khó hiểu, hoang mang hỏi: "Ơ... hả... em làm gì vậy?"  

Hạ Hâm Điềm nói một cách đương nhiên: "Chẳng phải anh bảo về nhà thân mật bao nhiêu cũng được sao? Đi thôi! Em không đợi được nữa rồi!"  

Mắt cô ấy lóe sáng!  

Trương Minh Vũ hít sâu một hơi.  

Không biết nói gì...  

Vương Hạo đã giận đến cực hạn!  

Cũng ghen vô cùng!  

Trương Minh Vũ cười nói: "Chúng ta còn nhiều thời gian, đừng vội".  

"Khách đến đây rồi, chúng ta cũng nên tiếp đãi chứ".  

Khách?  

Hạ Hâm Điềm khó chịu liếc mắt.  

Vương Hạo nghiến răng nghiến lợi: "Thằng nhãi, mày đang sỉ nhục tao hả?"  

Hạ Hâm Điềm đập bàn nói: “Sao lại ăn nói như vậy với chồng tôi chứ!"  

Khóe miệng Trương Minh Vũ co giật.  

Sao có thể gọi một cách thuận mồm như thế chứ...  

Sắc mặt Vương Hạo lộ vẻ khổ sở, gã nghiến răng nói: "Điềm Điềm! Rốt cuộc anh thua hắn ở điểm nào chứ!"  

"Tên nghèo hèn này... sử dụng chiêu gì để lừa em!"  

"Em yên tâm, anh lập tức bắt hắn lộ nguyên hình!"  

Nói xong gã liền tức giận nhìn Trương Minh Vũ!  

Hạ Hâm Điềm nhíu mày.  

Bốp!  

Vương Hạo đập bàn nói: "Thằng nhãi, mày thuộc gia tộc nào ở Hoa Châu?"  

Trương Minh Vũ cười nói: “Tôi chẳng thuộc gia tộc nào cả, tôi chỉ là người bình thường".  

Vương Hạo nghiến răng nghiến lợi nói: “Vậy mày dựa vào cái gì để theo đuổi Điềm Điềm? Mày cũng xứng sao?"  

Hạ Hâm Điềm kiêu ngạo nói: "Ai bảo anh ấy theo đuổi tôi? Là tôi theo đuổi anh ấy!"  

Sắc mặt Vương Hạo đen sì!  

Trương Minh Vũ duỗi tay tỏ vẻ bất lực!  

Rắc rắc!  

Vương Hạo cuộn chặt nắm đấm, tức giận nói: "Mày là cái thá gì?"  

"Người đâu!"  

Vừa dứt lời, tiếng bước chân dồn dập vang lên.  

Trương Minh Vũ nhíu mày.  

Định ra tay hả?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play