Hỏi như vậy là để sỉ nhục Trương Minh Vũ!
Trương Minh Vũ cười ngoác miệng, nói: "Đâu có đâu, là Kiều Hân mời..."
Nhưng còn chưa nói xong liền bị Lâm Kiều Hân cắt lời: "Đúng vậy, hôm nay Trương Minh Vũ mời tôi ăn cơm, sao vậy?"
Trương Minh Vũ sững sờ.
Anh trầm ngâm một lúc lâu mới hoàn hồn lại, anh biết Lâm Kiều Hân đang muốn bảo vệ hình tượng của mình.
Mặc dù biết như vậy là rơi vào bẫy của Dịch Thanh Tùng nhưng trong lòng vẫn cảm thấy ấm áp.
Nụ cười lạnh lùng trên môi Dịch Thanh Tùng càng ngày càng rạng rỡ.
Thứ hắn ta muốn chính là đáp án này.
Chẳng bao lâu sao, Dịch Thanh Tùng tiếp tục cười nói: "Vừa hay hôm nay gặp mặt, không biết anh Trương Minh Vũ có thể mời anh em chúng tôi một bữa không?"
"Lâu lắm không gặp, tôi cũng muốn hàn huyên với anh một hồi".
Lâm Kiều Hân nhíu mày, lạnh lùng đáp: "Anh Dịch, hình như chúng ta đâu có thân quen gì? Hai người chúng tôi đang ăn cơm, xin anh đừng làm phiền".
Lời cô nói sắc như dao, giọng điệu lạnh lùng như băng tuyết, hoàn toàn không cho Dịch Thanh Tùng bất kỳ cơ hội nào.
Khóe miệng Dịch Thanh Tùng co rút, ngọn lửa giận trong tim lại bùng lên.
Nhưng chỉ một lát sau, Dịch Thanh Tùng đã nhịn xuống được, hắn ta cười nói: "Anh Trương Minh Vũ, chúng ta đều là đàn ông, chắc anh không nhỏ mọn đến vậy đâu nhỉ?"
Nói xong câu này, ánh mắt hắn ta dán chặt lên người Trương Minh Vũ.
Nếu như Trương Minh Vũ thực sự không cần thể diện thì hắn ta cũng hết cách.
Trương Minh Vũ mỉm cười: "Một bữa cơm mà thôi, nếu đã muốn ăn thì ngồi xuống đi, anh Dịch cũng khó có cơ hội để ăn chùa mà".
Nói xong Trương Minh Vũ liền đứng dậy ngồi sang cạnh Lâm Kiều Hân.
Ăn chùa...!
Khóe miệng Dịch Thanh Tùng co giật.
May mà Trương Minh Vũ đồng ý rồi, hắn ta vội vàng vẫy tay gọi mấy anh thanh niên kia ngồi xuống phía đối diện.
Lâm Kiều Hân nhíu mày, khó hiểu nhìn Trương Minh Vũ.
Trương Minh Vũ chỉ cười mỉm, không để ý.
Dịch Thanh Tùng tự nhiên như ruồi cầm tờ thực đơn lên, cười hỏi: "Gọi thêm mấy món, không sao chứ?"
Trương Minh Vũ cười nói: "Đương nhiên".
Dịch Thanh Tùng cười nhạt, đưa tờ thực đơn cho mấy thanh niên ngồi cạnh.
Mấy anh thanh niên kia nhướng mày, đương nhiên hiểu ý Dịch Thanh Tùng.
Họ gọi nhân viên phục vụ đến sau đó bắt đầu gọi món.
Trương Minh Vũ ngồi vắt chân, yên lặng dựa vào ghế.
Nhưng trong mắt Lâm Kiều Hân lại lóe lên sự lo lắng, trong lòng không khỏi hối hận.
Nếu biết trước như vậy, cô đã không để đám Dịch Thanh Tùng có cơ hội ngồi xuống.
Nhưng bây giờ hối hận cũng chẳng làm được gì.
Mấy thanh niên kia không khách khí gọi đồ, chỉ nghe tên đã biết đắt đỏ.
Mà quan trọng nhất là họ còn gọi rất nhiều!
Lâm Kiều Hân hiểu ra Dịch Thanh Tùng đang muốn khiến Trương Minh Vũ không thanh toán nổi hóa đơn..