Trước đây Chu Cửu Yến không kết hôn theo lời gia tộc nên khiến cho cả nhà lâm nguy.  

Bởi vậy mới bị xem là tội đồ của nhà họ Chu.  

Tội đồ của nhà họ Chu thì phải chết trong nhà, bài vị thì bị đặt trong từ đường nhà họ Chu để sám hối.  

Đúng là...  

Trương Minh Vũ lắc đầu ngán ngẩm.  

Thời đại nào rồi còn cổ hủ thế?  

Nước mắt Hàn Thất Thất chảy đầm đìa trên má, lòng cô ta đau đớn khôn nguôi.  

Nhưng...  

Hàn Thất Thất van xin: "Cháu xin ông đấy ông ngoại, làm ơn để cháu đưa mẹ đi!"  

Dứt lời, cô ta chuẩn bị quỳ xuống.  

Trương Minh Vũ nhanh tay lẹ mắt đỡ Hàn Thất Thất lại.  

Chu Thiên Minh sẵng giọng quát: "Hừ, nhà họ Chu bọn tôi có bề dày lịch sử mấy trăm năm, gia quy sao có thể nói bỏ liền bỏ chỉ vì một câu của cô?"  

"Mơ mộng hão huyền!"  

Câu nói này nhận được sự đồng tình của những người xung quanh.  

Gia quy là tuyệt đối!  

Ông cụ Chu ngập ngừng muốn nói gì nhưng rốt cuộc vẫn chọn im lặng.  

Hàn Thất Thất thấy vậy thì đau khổ đến đứt từng khúc ruột.  

Chu Vân Đình giễu cợt: "Thấy ghê, khóc cho đã đời đi, khóc ngập cả nhà họ Chu cũng vô dụng thôi!"  

"Mày đừng hòng đưa cô đi!"  

Nói xong, anh ta nhìn Hàn Thất Thất bằng ánh mắt trào phúng.  

Cơ thể mong manh của cô ta run bần bật.  

Chuyện này xảy ra quá đột ngột, cô ta hoàn toàn không lường trước!  

Nhưng mà...  

Tâm trí Hàn Thất Thất trống rỗng.  

Cuối cùng, cô ta nhìn thấy Trương Minh Vũ.  

Đôi mắt cô ta trở nên sáng ngời.  

Phải rồi, Trương Minh Vũ!  

Trương Minh Vũ!  

Hàn Thất Thất chộp lấy cánh tay anh rồi sốt sắng nói: "Trương Minh Vũ, giúp tôi với, giúp tôi với!"  

Cô ta vừa cầu xin vừa khóc như mưa.  

Trương Minh Vũ cực kỳ thương xót. 

Nhưng anh vừa muốn lên tiếng thì Chu Vân Đình lại nói với giọng điệu quái gở: "Hắn ấy hả? Giờ hắn còn lo không nổi thân mình, đâu có rảnh

hơi lo chuyện của mày!" 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play