*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Xong Điền Châu thì chị tới Tĩnh Châu".
Trương Minh Vũ hiểu rồi.
Nhưng mà... rốt cuộc nhiệm vụ của chị tư là gì thế?
Trương Minh Vũ muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn chưa thể thốt nên lời.
Anh biết nếu nói được thì chắc chắn Liễu Thanh Duyệt đã nói trước cho mình rồi.
Hây dà.
Trương Minh Vũ lại thầm thở dài.
Bất kể làm gì đi nữa, các chị đều đang trải đường cho anh.
Không hiểu sao Trương Minh Vũ lại thấy thương bọn họ khi nghĩ vậy.
Liễu Thanh Duyệt đã nhắm mắt từ khi nào.
Trương Minh Vũ cũng từ từ điều chỉnh lực.
Anh mát xa vai cho cô ấy.
"Ưm..."
Thỉnh thoảng dùng lực hơi mạnh, Liễu Thanh Duyệt sẽ phát ra một tiếng kêu rất nhỏ.
Lần nào âm thanh ấy cũng làm người Trương Minh Vũ run lên.
Quyến rũ quá...
Anh cố gắng nhìn sang chỗ khác.
Vóc dáng mê người kia... gây chú ý quá đáng!
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Tay Trương Minh Vũ đã hơi mỏi.
Anh ngập ngừng một lát mới nhỏ giọng hỏi: "Chị tư?"
Nhưng anh chờ chốc lát vẫn không thấy Liễu Thanh Duyệt đáp lại câu nào.
Ngủ rồi sao?
Trương Minh Vũ hít sâu một hơi, càng thấy đau lòng hơn.
Kiểu này là mệt mỏi biết mấy chứ...
Haiz.
Trương Minh Vũ thầm than thở trong lòng, cởi áo khoác ra đắp cho Liễu Thanh Duyệt.
Sau đó anh nhẹ chân đến bên cửa sổ.
Bên ngoài người đến người đi vô cùng nô nức.
Nhưng tâm trạng Trương Minh Vũ nặng nề lạ thường.
Dáng vẻ mệt mỏi của Liễu Thanh Duyệt làm anh muốn cố gắng nhiều hơn nữa.
Anh không thể phụ thuộc các chị mãi được.
Anh muốn trở thành chỗ dựa cho các chị ấy!
Nghĩ đến đây, một tia kiên định thoáng qua trong mắt Trương Minh Vũ.
Giữa lúc đó, điện thoại đổ chuông.
Trương Minh Vũ giật mình.
Anh vội vàng tắt tiếng.
Mở ra xem thì thấy người gọi là Hàn Thất Thất.
Cô ta gọi mình làm gì?
Trương Minh Vũ nhíu mày, bước nhanh ra khỏi văn phòng.
Sau khi ra ngoài, anh nhấn nút bắt máy.
Giọng nói đầy lo lắng của Hàn Thất
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT