Lời này vừa dứt, khóe miệng Lâm Quốc Long co rút.
Lâm Quốc Phong lạnh lùng hừ một tiếng, vô cùng tức giận quát lớn: "Dám làm ra chuyện như vậy, cậu còn muốn quay về nữa à!"
Nói xong liền vung tay lên quát: "Người đâu!"
Vừa nói xong, bên ngoài liền truyền đến một loạt tiếng bước chân dồn dập.
Lâm Tuấn Khải dập đầu trước mặt Lâm Tuấn Long, nặng nề nói: "Bố, con đi đây".
Cơ thể Lâm Quốc Long run rẩy!
Ông ta ngỡ ngàng.
Nhưng Trương Minh Vũ lại nhíu mày, cảm thấy sắp có chuyện gì không lành sắp xảy ra.
Nhưng không đợi anh nghĩ xong, Lâm Tuấn Khải đã đứng dậy, nghiến răng nghiến lợi nói: "Trương Minh Vũ, chúng ta sau này ắt sẽ gặp lại!"
Trong lời nói chứa đầy sát ý!
Trương Minh Vũ híp mắt.
Tiếng bước chân bên ngoài ngày càng rõ.
Tuy nhiên ngay khi bảo vệ nhà họ Lâm xông vào, một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên!
Đùng!
Đùng đoàng!
"Á!"
Tiếng thủy tinh vỡ vụn khiến mọi người kêu lên thất thanh.
Quay đầu nhìn lại, cửa sổ tầng hai đã vỡ vụn!
Lâm Tuấn Khải không hề do dự xông ra ngoài cửa sổ!
Trương Minh Vũ hét lớn: "Anh ta bỏ chạy kìa!"
Lâm Quốc Phong phản ứng lại, vội vàng tức giận hét lên: "Mau bắt lại cho tôi!"
Một đám bảo vệ lập tức xông về phía cửa sổ!
Lâm Tuấn Khải đã nhảy ra rồi.
Tuy nhiên khi bảo vệ xông về phía cửa sổ, một chiếc đùi cường tráng đột nhiên xuất hiện!
Bốp!
Chiếc chân to lớn ấy đáp thẳng vào người bảo vệ!
Anh bảo vệ đầu tiên phun ra một ngụm máu tươi, cơ thể nháy mắt bay ra xa!
Anh ta va thẳng vào người bảo vệ đằng sau, nằm đè lên nhau!
Hít!
Mọi người lập tức hít vào một hơi lạnh, trong mắt đầy vẻ hoảng sợ!
Ngẩng đầu nhìn lên, cửa sổ đã không còn bóng người nữa!
Trương Minh Vũ nhíu mày, nhanh chóng bước về phía cửa sổ, nhưng đúng lúc này lại nghe thấy tiếng động cơ vang lên.
Một chiếc xe sang không biển hiệu nhanh chóng rời đi!
Rõ ràng là có chuẩn bị mà đến!
Nhà họ Lâm nhanh chóng bao vây, ai ai cũng nghếch đầu nhìn..