Quan Na ngớ người.  

Trương Minh Vũ cười nói: "Không cần vội, tôi không sao".  

"À... ừ".  

Quan Na gật đầu.  

Vốn nghĩ tình hình sẽ rất tệ, ai ngờ lại xảy ra cảnh này...  

Cô ta ngớ người luôn rồi.  

Trương Minh Vũ không nhìn nữa, anh cười nói: "Đến đi, chúng ta tiếp tục".  

Anh Hổ run rẩy.  

Còn... phải tiếp tục sao?  

Trương Minh Vũ bước đến, ép sát.  

Anh Hổ ngớ người.  

Ánh mắt đám Quan Na hoang mang!  

Anh Hổ lùi từng bước về sau.  

Gã nhanh chóng lùi sát về bờ tường, nhưng hết đường lùi rồi.  

Trương Minh Vũ cười tươi, ép sát.  

Ánh mắt của Quan Na tràn ngập sự hoang mang...  

Anh Hổ... sợ Trương Minh Vũ sao?  

Bốp!  

Âm thanh nặng nề bỗng vang lên.  

Anh Hổ quỳ xuống đất.  

Cạch!  

Chiếc dao rơi xuống đất, vang lên tiếng động.  

Hả?  

Mấy anh bảo vệ trợn tròn mắt.  

Quan Na vô cùng hoang mang!  

Anh Hổ... quỳ xuống sao?  

Điên... rồi sao?  

Anh Hổ run rẩy nói: "Anh ơi, em sai rồi! Em có mắt mà không thấy núi Thái Sơn, anh tha cho em với!"  

Trương Minh Vũ cười khẩy nói: "Vậy sau mày còn dám quay lại đây không?  

Anh Hổ lắc đầu nói: “Không dám nữa! Không dám nữa, đây là ý của nhà họ Triệu, em cũng không làm gì được!"  

"Em không đến nữa đâu!"  

Trương Minh Vũ cười nói: "Được rồi, lần sau tao còn nhìn thấy mày nữa, thì không đơn giản như vậy đâu".  

Anh Hổ kích động gật đầu: "Được, được!"  

Nhưng đúng lúc này, giọng nói của Hàn Thất Thất vang lên: "Hừ, anh ấy tha cho mày, nhưng tao không tha đâu!"  

Nói xong cô ta khập khiễng nhảy tới!  

Anh Hổ sững sờ.  

Trương Minh Vũ bất lực duỗi tay cười nói: "Tao cũng chịu thôi..." 

Anh Hổ trợn tròn mắt, lắc đầu nói: "Người đẹp... chị gì ơi... chị ơi..." 

Nhưng dù gã có cầu xin thế nào thì chiếc giày cao gót vẫn

phóng to trước mắt gã! 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play