"Cái này... chị Na cũng muốn quản sao?"  

Quan Na khoanh tay trước ngực, cười nói: "Mấy người có ân oán thế nào tôi không quan tâm, nhưng đây dù sao cũng là khách sạn của chúng tôi".  

"Không được động vào khách của chúng tôi”.  

Vừa dứt lời, ánh mắt của cô ta ác liệt thêm mấy phần.  

Trương Minh Vũ nhướng mày.  

Người phụ nữ này... không đơn giản.  

Anh Hổ híp mắt.  

Một lúc sau mới nói: "Được, chắc chị Na không quản được bên ngoài khách sạn nhỉ?"  

Quan Na cười nói: "Đương nhiên là không".  

Anh Hổ cười khẩy nói: "Được, vậy chúng ta ra ngoài rồi nói".  

"Tôi sẽ cho chị thêm một ngày để trả tiền".  

"Nếu chị Na không thể làm gì đó, tôi chỉ có thể phụng mệnh hành sự".  

Nói xong liền cười nham hiểm.  

Quan Na cười nói: "Cảm ơn".  

Anh Hổ lại nhìn thân hình gợi cảm đó.  

Cuối cùng gã vung tay lên.  

"Đi!"  

Nói xong liền quay người rời đi.  

Trước khi rời đi, gã âm trầm nhìn Trương Minh Vũ một cái.  

Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu.  

Lần đầu đến Tĩnh Châu, chưa nói được gì đã ăn đòn...  

Mọi người nhanh chóng rời đi.  

Quan Na đứng đó khoanh tay trước ngực, mắt sáng lên.  

Nhìn một lúc lâu sau mới không nhìn nữa.  

Sau đó cô ta liền nhìn Trương Minh Vũ một cái.  

"Ăn xong đi cửa sau đi, lần sau đừng đến nữa", Quan Na nói nhỏ một câu.  

Nói xong liền lắc lư thân hình gợi cảm rời đi.  

Mắt Trương Minh Vũ sáng lên.  

Làm người cũng không tồi.  

Trương Minh Vũ mỉm cười đáp: "Nói chuyện một lúc được không?"  

Giọng nói không lớn.  

Nhưng vang vọng khắp đại sảnh.  

Quan Na giật mình.  

Cô ta quay người, mỉm cười nói: "Anh muốn bàn chuyện gì vói tôi?" 

Mắt cô ta lóe sáng. 

Trương Minh Vũ sững sờ. 

Anh luôn cảm thấy người phụ nữ này... có rất

nhiều toan tính... 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play