"Anh..."  

Hàn Thất Thất trợn trừng mắt, nói: "Ai quản anh chứ, đúng là tôi bao đồng quá mà!"  

Nói xong cô ta liền quay người rời đi.  

Trương Minh Vũ vội vàng đi theo.  

Hàn Thất Thất lại lái xe về nhà họ Hàn một chuyến.  

Hai người nhanh chóng lên đường.  

Giờ Trương Minh Vũ mới phát hiện ra mấy ngày trước Chu Cửu Yến cũng bị bệnh, ở Hoa Châu không ai chữa được.  

Nên mới về Tĩnh Châu.  

Nhưng ở Tĩnh Châu vẫn không chữa được, cơ thể ngày càng yếu.  

Hàn Thất Thất vô cùng lo lắng.  

Trương Minh Vũ cũng cảm thấy khó chịu.  

Nhưng Liễu Thanh Duyệt chưa về, anh cũng không giúp nổi.  

Haizz.  

Trương Minh Vũ lặng lẽ thở dài.  

Trên đường hai người đều yên lặng.  

Sau khi vào trong nhà thông báo, Hàn Thất Thất liền bắt đầu lái như điên.  

Chỉ trong một tiếng rưỡi, chiếc xe đã vào đến thành phố Tĩnh Châu.  

Hàn Thất Thất dừng xe bên lề đường, vội vàng nói: "Anh bận gì thì đi làm đi, tôi về nhà xem đã".  

Trương Minh Vũ gật đầu nói: "Có chuyện gì thì gọi cho tôi".  

Hàn Thất Thất đáp một tiếng.  

Trương Minh Vũ đẩy cửa, xuống xe.  

Hàn Thất Thất lái xe lao đi vun vút.  

Trương Minh Vũ lặng lẽ nhìn.  

Một lúc sau chiếc xe biến mất khỏi tầm nhìn, Trương Minh Vũ mới không nhìn nữa.  

Hy vọng không sao...  

Trương Minh Vũ không suy nghĩ về chuyện này nữa, anh nhìn quanh.  

Đây là trung tâm thành phố Tĩnh Châu, rất náo nhiệt.  

Phồn hoa hơn Hoa Châu nhiều.  

Người đến người đi, đông đúc vô cùng.  

Nhưng vừa đến anh có hơi hoang mang.  

Làm gì giờ?  

Anh đến đây chỉ muốn xây dựng nền móng.  

Ít nhất xây dựng khách sạn Hồng Thái. 

Như vậy, đợi đến khi quay về Hoa Châu, anh có thể để Vương Vũ Nam và Trần Thắng

Nam phái người qua đây. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play