Lùi ra sau nửa bước.
Mặc dù cô đã đoán được chân tướng bị giấu đằng sau nhưng lại không có cách gì phản bác lại được.
Tất cả chứng cứ đều đang chĩa mũi dùi về phía cô…
Cô rơi vào nỗi tuyệt vọng.
Một lúc sau, cô mới ngẩng đầu nhìn Trương Minh Vũ, nghiêm túc nói: “Tôi xin anh, xin anh hãy gọi chị anh về đây một chuyến được không? Xin anh… hãy cứu ông nội của tôi…”
Đây là hi vọng cuối cùng của cô.
Giọng nói khẩn khoản tha thiết.
Giọng nói run rẩy, khuôn mặt cầu khẩn.
Trương Minh Vũ rung động rồi.
Vốn cho rằng sẽ không rung động, nhưng...!
Một lúc sau, Trương Minh Vũ cười nói: "Yên tâm, ông cụ không gặp vấn đề gì".
Nghe thấy vậy, Lâm Kiều Hân hoang mang ngẩng đầu, mặt đầy vẻ khó hiểu.
Lâm Tuấn Khải cười khẩy nói: "Ông nội đã bị như vậy rồi, mày còn dám bảo ông không bị làm sao hả?"
"Ông Đường sẽ đến ngay thôi, đến lúc đó khắc sẽ biết!"
Trương Minh Vũ ngẩng đầu, nói một cách đầy ẩn ý: "Sao tôi cảm thấy anh họ đang hy vọng ông cụ sẽ gặp chuyện ấy nhỉ?"
"Mày..."
Lâm Tuấn Khải cứng họng, trên mặt cũng lộ vẻ tức giận.
Lâm Quốc Phong đứng dậy, lạnh lùng nói: "Trương Minh Vũ, nhà họ Lâm chúng tôi cảm ơn cậu vì lần trước cậu đã giúp, nhưng cậu đừng có lấy việc sống chết của bố tôi ra làm trò đùa!"
Trương Minh Vũ nhún vai: "Cháu có đùa đâu, ông cụ không sao mà".
Lời này vừa dứt, một giọng nói chanh chua lại vang lên: "Mày câm họng đi! Chỗ này không có việc của mày, mày đừng khiến chỗ này thêm loạn nữa!"
"Đồ vô dụng! Chị mày không ở đây thì mày đến đây làm gì!"
Mấy lời kia chẳng qua chỉ là mấy lời chửi mắng vớ vẩn.
Trương Minh Vũ nhíu mày, khó chịu nói: "Rốt cuộc mẹ về phe ai vậy?"
"Hay là mẹ giúp con gái mẹ lấy lại sự trong sạch đi?"
Vẻ khó chịu trên khuôn mặt Lý Phượng Cầm rõ thêm vài phần, bà ta lạnh lùng nói: "Mày đứng đây nói nhiều như thế có giúp con gái tao lấy lại sự trong sạch không? Hay là toàn nói mấy câu vớ vẩn! Ông cụ không sao thì bọn tao quay lại đây làm cái gì?"
"Mày không thấy ông cụ sùi bọt mép à! Mày mù sao!"
Khi nói câu cuối cùng, bà ta dường như đang hét chứ không phải đang nói.
Trương Minh Vũ nhíu chặt mày, lạnh lùng nói: "Sùi bọt mép là sẽ chết à? Lúc mẹ gội đầu mẹ không dùng dầu gội chắc?"
Lý Phương Cầm tức giận hét lên: "Mày đừng có nói vớ vẩn nữa! Mẹ kiếp, giống nhau chắc?"
Trong cơn tức giận, Lý Phượng Cầm cuối cùng cũng không giữ được mồm mép.
Trương Minh Vũ hít sâu một hơi, trong mắt lóe lên tia rét lạnh!
Nếu như không vì Lâm Kiều Hân và ông cụ Lâm, anh cần gì phải đứng đây quản mấy chuyện vớ vẩn này!
Sau khi hít sâu một hơi, Trương Minh Vũ đi thẳng đến giường bệnh.
Khi mọi người đang mắt chữ A mồm chữ O, anh lấy ra một chiếc khăn, lau bọt ở mép ông cụ..