Đây là cửa chống trộm đó!  

Tần Minh Nguyệt lo lắng lên tiếng: "Đi mau!"  

Dứt lời, cô ta lập tức vọt vào.  

Đèn trong phòng được bật lên.  

Khay vẫn còn ở đây!  

Tần Minh Nguyệt xốc vải trong khay lên.  

Rồi cô ta lấy một cái máy ghi âm lớn bằng ngón tay ra.  

Tâm trạng Trương Minh Vũ vô cùng phấn chấn!  

Thế là ổn rồi!  

Tần Minh Nguyệt nhanh chóng lục soát căn phòng.  

Cô ta muốn nhìn xem còn có chứng cứ nào khác hay không.  

Nhưng không thu hoạch được gì.  

Trương Minh Vũ hối: “Thôi kệ, chúng ta đi nhanh thôi”.  

Tần Minh Nguyệt nặng nề gật đầu.  

Hai người ra khỏi phòng.  

Hiện giờ họ đã lấy được máy ghi âm, đối thoại của những người kia cũng đã có.  

Đây chính là chứng cứ!  

Sau đó họ sẽ lấy video giám sát trên tàu.  

Thế thì, bằng chứng như núi!  

Rất nhanh hai người đã tới cửa.  

Nhưng đúng lúc này, một tiếng kêu gào vang lên đầy hốt hoảng: “Có ai không! Trên tàu có bi3n thái!”  

"Người đâu hết cả rồi! Lấy bộ quần áo cho tôi!"  

Trương Minh Vũ nghe vậy con ngươi bỗng nhiên thít chặt!  

Giọng này… Rõ ràng là của nữ nhân viên phục vụ kia!  

Chuyện này…   

Chân mày Tần Minh Nguyệt cau lại, cô ta quát khẽ: “Đi mau!”  

Hai người đóng cửa phòng, nhanh chóng đi ra ngoài.  

Nhưng vừa lúc đó, một đám bảo vệ lao đến từ cuối hành lang!  

Chết rồi!  

Lòng Trương Minh Vũ đột nhiên chùng xuống!

Ở bên cạnh là nhân viên phục vụ đang che người lại, mắt thì trợn trừng.  

Cô ấy run rẩy chỉ tay vào anh.  

Trương Minh Vũ nghiến răng nghiến lợi nói: “Chỉ cái gì mà chỉ! Lộ hết rồi còn chỉ!”  

“Á!”  

Cô phục vụ hét lên, vội vàng che thân thể mình!  

Trương Minh Vũ tức giận quát: “Công lao của cô mất hết rồi!”  

Nhân viên phục vụ hoàn toàn ngớ người.  

Tần Minh Nguyệt khẽ quát: “Đi nhanh lên!”  

Trương Minh Vũ nặng nề gật đầu.  

Hai người lao thẳng ra phía sau không

chút do dự. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play