Có điều, sắc mặt cô lại đã ửng đỏ.  

Nụ cười trên môi Trương Minh Vũ mãi không tắt được.  

Nếu là ngày trước, làm sao dám nói mấy lời cợt nhả đó.  

Hiện giờ, quan hệ giữa hai người đã có tiến triển rất lớn.  

Nhưng giữa hai người vẫn còn cách một lớp ngăn, không thể bước tới chạm vào.  

Một khi lớp ngăn bị chọc thủng, giữa hai người bọn họ sẽ không còn ngăn cách nào nữa.  

Trương Minh Vũ cũng hiểu rõ điều đó.  

Hồi lâu sau, Trương Minh Vũ cười nói: "Thôi được rồi, mau đi ngủ đi, sáng mai tôi còn phải dậy sớm đấy".  

Dậy sớm...  

Lâm Kiều Hân bèn tạm cất những tâm tư chộn rộn vừa rồi, ánh mắt nhìn anh lại thoáng vẻ lo lắng.  

"Ừ".  

Lát sau, cô mới đáp một tiếng.  

Hiện giờ, cô đã không thay đổi được gì.  

Chỉ có thể thành tâm cầu khẩn.  

Trương Minh Vũ chui vào trong chăn, Lâm Kiều Hân nằm ở nửa bên kia giường.  

Mặc dù cũng là chung giường nhưng khoảng cách giữa hai người tối thiểu cũng phải một mét rồi...  

Trương Minh Vũ đã rất mệt mỏi.  

Anh nhắm mắt lại, nhanh chóng rơi vào giấc say.  

Không biết qua bao lâu, điện thoại di động đột nhiên kêu vang.  

Trương Minh Vũ giật mỉnh tỉnh giấc.  

Anh lập tức lấy điện thoại ra, nhận cuộc gọi.  

Đầu bên kia là giọng nói thánh thót mà lạnh lùng của Tần Minh Nguyệt: "Đến giờ xuất phát rồi".  

"Được".  

Trương Minh Vũ nhỏ giọng đáp.  

Cuộc gọi kết thúc.  

Trương Minh Vũ lơ mơ ngồi thẳng người dậy.  

Khi anh ngẩng đầu nhìn ra, bên ngoài vẫn đen kịt một màu. 

Nghiêng đầu, anh lại thấy Lâm Kiều Hân vẫn yên tĩnh nằm đó. 

Khóe miệng anh nhẹ nhàng vẽ một nụ cười tươi. 

Nhưng con ngươi lại lóe lên một tia sáng lạnh. 

Trương Minh Vũ nhẹ giọng thì thào: "Kiều Hân, chờ

tôi, tôi sẽ báo thù cho cô".  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play