*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lý Phượng Cầm choáng váng nhìn cô.
Bà hai cười lạnh, nói: "Được! Hai chúng tôi đánh cược với cháu".
"Thật ngu xuẩn, bị người ta lừa còn đếm tiền giùm người ta".
"Trước đây người ta đồn cháu là nữ chủ tịch giỏi nhất Hoa Châu này, thế mà bác còn tin. Như thế này mà cũng gọi là giỏi?"
Trương Minh Vũ híp mắt, lạnh lẽo lên tiếng: "Bác mắng ai ngu xuẩn?"
Anh chỉ hỏi lại một câu, bầu không khí trong phòng đột nhiên trở nên lạnh lẽo hẳn.
Tất cả đều giật mình, chợt cảm thấy căng thẳng.
Bà hai lắp bắp: "Tôi... Tôi..."
Bị ánh mắt lạnh lẽo như băng của Trương Minh Vũ chiếu thẳng tới, bà ta bỗng thấy sợ hãi.
Bà cả thấy thế, vội quát át đi: "Được rồi! Đừng có lảng sang chuyện khác. Chẳng phải đang muốn đánh cược một ván đó sao?"
"Chúng ta đánh cược đi!"
"Tuấn Minh, con gọi điện báo cảnh sát luôn đi".
Sắc mặt Lâm Quốc Phong cũng trở nên nghiêm túc hẳn.
Lâm Quốc Long thì nhếch mép cười lạnh.
Lâm Tuấn Minh châm chọc nói: "Mẹ, không cần báo cảnh sát, để con nhờ người bạn kia tra thử xem là biết ngay thôi mà".
Anh ta vừa nói thế, đám người kia lập tức sáng bừng cả mắt lên.
Đúng rồi!
Lâm Tuấn Minh nhanh nhẹn lấy điện thoại di động ra, bấm số gọi đi.
Bên kia bắt máy, anh ta còn chu đáo ấn loa ngoài.
Lâm Tuấn Minh cười ha hả, nói: "Tiểu Triết à, phiền cậu tra giúp tôi xem chủ của công ty Sơ Tinh... tên là gì?"
"Có phải tên Trương Minh Vũ không?"
Loa điện thoại truyền đến một giọng nói: "Được, đợi tôi một chút".
Lâm Tuấn Minh nghe được lời đáp liền đưa mắt nhìn về phía Trương Minh Vũ, nhếch môi cười lạnh.
Đây là do chính bản thân mày muốn chết đấy nhé!
Bà cả và bà hai khoanh tay trước ngực, ánh mắt đầy miệt thị.
Lý Phượng Cầm khẩn trương vô cùng.
Chẳng bao lâu sau, đầu bên kia lại lên tiếng: "Không phải Trương Minh Vũ".
Lâm Tuấn Minh nhướng mày, ánh nhìn càng thêm châm chọc.
Vừa nghe rõ câu trả lời, bà cả và bà hai càng thêm trào phúng.
Lâm Quốc Long cũng cười nhạt vẻ khinh thường.
Lý Phượng Cầm đã choáng váng chết sững.
Lâm Kiều Hân cũng ngơ ngác.
Sao lại không phải?
Trương Minh Vũ... lừa cô sao?
Bà hai cười lạnh một tiếng, giễu cợt: "Lâm Kiều Hân, chẳng phải cháu nói công ty đó của Trương Minh Vũ cơ mà?"
"Kết quả thế này, cháu còn gì để nói không?"
"Còn muốn to tiếng tranh
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT