Lát sau, Trương Minh Vũ lạnh lùng quát: "Anh, lại đây!"  

Nói đoạn, nòng súng chỉ thẳng vào Chung Tử Kính.  

Lâm Kiều Hân mím môi, ánh mắt đầy phức tạp.  

Đây chính là tên đầu sỏ trong việc bắt cóc cô lần này.  

Chung Tử Kính giật mình sợ hãi.  

Chung Hải lạnh lùng quát to: "Mày muốn gì?"  

Trương Minh Vũ lạnh nhạt hỏi: "Tôi hỏi đến ông chưa? Muốn ăn đạn sao?"  

Chung Hải giận dữ siết chặt nắm tay.  

Nhưng cuối cùng... ông ta cũng không dám nói gì thêm.  

Trương Minh Vũ đột nhiên quát lớn: "Cút ra đây!"  

Tiếng quát lanh lảnh vang vọng.  

Đám người xung quanh trợn tròn mắt, sợ đến mức không dám thở mạnh.  

Chung Tử Kính hổn hển thở, ngực phập phồng kịch liệt.  

Song, rốt cuộc nỗi sợ chết vẫn vượt lên trước.  

Anh ta bước ra, đi tới trước mặt Trương Minh Vũ.  

Chung Tử Kính vươn mấy ngón tay điệu đà, hỏi: "Mày... mày muốn gì?"  

Muốn gì?  

Trương Minh Vũ nở nụ cười nhạt.  

Sau đó, anh đột ngột vung tay.  

Chung Hải hốt hoảng quát lên: "Cậu Tử Kính, cẩn thận".  

Chỉ tiếc, ông ta phản ứng kịp nhưng Chung Tử Kính thì không thể.  

Bốp!  

Một âm thanh giòn giã vang vọng khắp căn phòng.  

Chung Tử Kính mềm oặt người, ngã xuống sàn.  

Trên khuôn mặt trắng nõn xuất hiện một dấu tay rõ nét.  

Chung Hải quát to: "Mày chán sống rồi chắc!"  

Nói đoạn, ông ta lập tức xông lên.  

Hả?  

Trương Minh Vũ nhăn mày, lại giơ khẩu súng trong tay, chĩa về phía ông ta.  

Chung Hải hơi khựng lại.  

Những kẻ quanh đó đều sững sờ tròn mắt nhìn.  

Cậu ấm nhà họ Chung... vừa bị người ta bạt tai? 

Thật là... 

Quá điên cuồng rồi... 

Triệu Khoát và Hà Gia Hoa cũng

đều trợn trừng mắt, ngây người ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play