Trương Minh Vũ chau mày.  

Cục trưởng Phùng và cục trưởng Đỗ đang thong thả bước ra khỏi cửa, sắc mặt đầy trào phúng.  

Trương Minh Vũ híp mắt nhìn họ, lạnh lùng nói: "Cục trưởng Đỗ, ông muốn thế nào?"  

Cục trưởng Đỗ cười lạnh một tiếng, nói: "Chẳng muốn thế nào, tôi chỉ cần hai người các vị đi theo tôi một chuyến".  

Trương Minh Vũ nghe nói thế, lòng càng cảm thấy chuyện này không bình thường.  

Lẽ nào...  

Anh ngẩng phắt đầu lên, khiếp sợ hỏi: "Các người có quan hệ với nhà họ Âu Dương?"  

Trừ điều đó ra, liệu còn có thể giải thích thế nào cho sự bất thường này?  

Cục trưởng của tỉnh Thiên phải đích thân tới đây!  

Lại còn chỉ đích danh hai người, muốn mang họ đi.  

Cục trưởng Đỗ chau mày, cười nói: "Cậu nói cái gì, sao tôi nghe không rõ?"  

Tuy rằng nói thế, nhưng ánh mắt ông ta nhìn Trương Minh Vũ lại tràn đầy châm chọc.  

Quả nhiên đúng thế rồi!  

Trương Minh Vũ hít sâu một hơi, cố bình ổn lửa giận trong lòng.  

Anh chẳng thể ngờ rằng...  

Tần Minh Nguyệt cũng vô cùng tức giận, ánh mắt cô ta lóe lên lạnh lẽo, giận dữ quát: "Lũ ăn cây táo rào cây sung, nhất định tôi sẽ báo việc này cho bố tôi biết".  

Cục trưởng Đỗ giễu cợt nói: "Tiếc rằng... cô không có cơ hội này đâu, tôi sẽ cho người đưa cô về thủ đô".  

"Đợi khi cô quay về, mọi chuyện cũng đã kết thúc".  

"Huống chi... Tôi đang điều tra vụ án, chính cô lại là người cố tình gây cản trở cho người thi hành công vụ, bố cô... liệu có thể làm gì được tôi?"  

Tần Minh Nguyệt siết chặt nắm tay, ngực phập phồng kịch liệt.  

Tuy Trương Minh Vũ cũng phẫn nộ vô cùng, nhưng lúc này anh cũng không có cách nào giải quyết tình huống trước mắt.  

Cục trưởng Phùng châm chọc nói: "Này nhóc, biết điều thì ngoan ngoãn đi theo cục trưởng Đỗ đi, bằng không... sẽ phải chịu khổ đấy".  

Nói đoạn, ông ta cười lạnh, ánh mắt trào phúng nhìn Trương Minh Vũ.  

Đám cảnh sát vây quanh cũng nhếch mép cười nhạo.  

Trương Minh Vũ cười lạnh một tiếng: "Đi?"  

"Muốn mang ông đây đi thì chỉ có thể khiêng đi thôi".  

"Chỉ cần tôi còn sống, các người đừng mơ đến chuyện đụng vào người Kiều Hân".  

Giọng anh đanh thép và hùng hồn như tiếng sấm.  

Nếu đã không thể lui, sao không liều chết đánh một trận? 

"Ha ha ha!" 

Cục trưởng Phùng cười to đầy ngông cuồng: "Chỉ dựa vào mình cậu? Vậy tôi

sẽ khiến cậu mở to mắt ra mà xem chúng tôi động vào cô ta như thế nào".  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play