"Mấy năm nay chị đã rất vất vả, còn em chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi".  

"Chị ba ngoan nào, đừng khóc nữa".  

Nói đoạn, Trương Minh Vũ liền ôm Tô Mang vào lòng.  

Bao nhiêu năm qua, đây là lần đầu tiên Tô Mang để lộ thái độ yếu ớt thế này trước mặt anh.  

Tô Mang nặng nề gật đầu.  

Bấy giờ những tiếng nức nở mới hạ thấp dần, nhưng trong lòng cô ấy vẫn rất khó chịu.  

Lát sau, Tô Mang kiên định nói: "Em trai, em cứ yên tâm, chị nhất định sẽ cố gắng nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ để tới giúp em".  

Trương Minh Vũ cười nói: "Không vội đâu chị ba, chị cứ làm từ từ thôi, hiện giờ em trai chị đã rất lợi hại, đúng không?"  

Tô Mang gật đầu.  

Về điểm này, cô ấy vô cùng tán đồng.  

Bởi, trong khoảng thời gian ngắn như vậy mà Trương Minh Vũ đã mạnh lên rất nhiều.  

Tô Mang lau nước mắt, tâm trạng cũng dần ổn định trở lại.  

Trương Minh Vũ lại cười bảo: "Chị ba đã rất lâu rồi chưa khóc đúng không, lớn như vậy rồi còn khóc nhè, xấu hổ quá đi".  

Tô Mang tức giận lườm anh một cái.  

Hồi lâu sau, Tô Mang lại dặn dò: "Em trai thối này, em phải nhớ kĩ, bây giờ điều quan trọng nhất chính là thực lực kinh tế cùng với thực lực của bản thân em".  

Hử?  

Trương Minh Vũ ngây người ra.  

Tô Mang thận trọng căn dặn: "Sau này... Thực lực của em cũng là một yếu tố vô cùng quan trọng".  

Trương Minh Vũ lẳng lặng gật đầu, ghi tạc từng lời chị ba nói vào đáy lòng.  

Tô Mang lại lên tiếng: "Với cả, nếu em muốn tiêu diệt nhà họ Hà thì trước tiên cần tìm cách đuổi nhà họ Chung ra khỏi Hoa Châu đã".  

Trương Minh Vũ thoáng chau mày.  

Nhà họ Chung?  

Nhưng anh cũng biết, hẳn Tô Mang không tiện tiếp tục nói thêm về vấn đề này nữa.  

Trương Minh Vũ bèn cười nói: "Được rồi, em biết rồi".  

Tô Mang khoát tay, cười bảo: "Vậy thôi, đừng lo nghĩ nhiều, chị tới đây vốn là để an ủi em mà, cuối cùng... vẫn không nhịn được lại nói nhiều".  

Trương Minh Vũ mỉm cười, lòng vô cùng cảm động.  

Tô Mang lại nở nụ cười rất xấu xa, bảo: "Hay là... đi ngủ thôi?"  

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

"Chị... không về phòng ngủ à?", Trương Minh Vũ lúng túng hỏi. 

Đề tài này... cứ luôn đặc biệt kì quặc và mất tự nhiên như thế... 

Tô Mang kiêu kì nói: "Sao hả? Chị em vất

vả lắm mới về nhà một lần, em còn muốn chị về ngủ một mình?" 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play