Lý do này…
Tạch!
Tiếng động thanh thuý vang lên.
Anh ngẩng đầu, ngạc nhiên trông thấy Hàn Thất Thất rút ra một cây thuốc lá dành cho nữ giới.
Bé bằng từng này… đã biết hút thuốc rồi sao?
Anh lập tức thấy ghét bỏ, lòng kiên nhẫn bay sạch.
“Được rồi, cô đi đi.
Tôi không rảnh chơi với cô, đừng chặn đường làm ăn của tôi”.
Anh trợn trừng mắt, gian nan đứng dậy.
“Tôi cho anh đi chưa?”, Hàn Thất Thất nhả khói thuốc, châm chọc hỏi.
Có thể nhìn ra được cô ta vốn không hề biết hút thuốc.
Trương Minh Vũ dừng bước, tức quá hoá cười nói: “Nếu tôi cứ muốn đi thì sao, cô làm gì được tôi?”
Hàn Thất Thất giơ hai tay ra, lạnh nhạt nói: “Anh không đi được đâu.
Anh đi đâu tôi sẽ đi theo đó”.
“Nếu anh không nghe lời, khách sạn này sẽ bị đập nát, hết đường làm ăn luôn”.
Trương Minh Vũ ngừng cười, vẻ mặt trở nên nghiêm túc: “Cô đang đe doạ tôi đấy à?”
Cô ta tỏ vẻ hứng thú cười đáp: “Tôi biết người hôm qua rất lợi hại, nhưng mà hôm nay tôi dẫn người tới, lợi hại đến đâu cũng vô dụng”.
“Anh không còn lựa chọn nào khác”.
Anh nhếch miệng cười lạnh hỏi: “Dẫn người tới… thì giỏi lắm sao?”
Hàn Thất Thất nở nụ cười đắc ý nói: “Nhiều người đương nhiên là giỏi rồi.
Anh có cách gì đối phó được à?”
Trương Minh Vũ chậm rãi lấy điện thoại ra gọi cho Long Tam.
Điện thoại nhanh chóng được nối máy.
Anh cười nói: “Chuyện là… đám người ở bên ngoài phiền quá, gọi người tới xử lý họ đi”.
Mặc dù bọn họ người đông thế mạnh nhưng bảo Long Tam tìm cách giải quyết cũng không khó lắm.
“Được”.
Long Tam đáp lại một tiếng chắc nịch.
Anh yên tâm hơn hẳn, dứt khoát cúp máy.
Vẻ ghét bỏ trong mắt Hàn Thất Thất lại càng hiện lên rõ ràng: “Anh diễn kịch giỏi thế này, không đi làm diễn viên thì quá phí”.
“Sao anh lại biết nói phét như vậy cơ chứ? Phét tới nỗi làm tôi thật khó chịu”.
Trương Minh Vũ tức giận lườm cô ta, không thèm để ý.
Anh lạnh lùng cất bước đi về phía thang máy.
Ngay khi cửa thang máy chuẩn bị đóng lại, một cánh tay xen vào giữa ngăn cản.
Anh ngẩng đầu lên, trông thấy Hàn Thất Thất đang ngạo nghễ đi vào.
Anh ngó lơ cô ta, đi thẳng tới phòng họp trên tầng cao nhất.
Sau khi anh ngồi xuống, cô ta cũng tự tiện ngồi bắt chéo chân ở bên cạnh.
Trương Minh Vũ nhíu mày nói: “Cô đi theo tôi làm quái gì hả?”
Hàn Thất Thất nở nụ cười đắc ý: “Một là làm phiền anh khiến tôi thấy vui vẻ.
Hai là bắt nạt loại người như anh cũng rất vui”..