Trương Minh Vũ cười ha ha: "Bắt đầu thi công rồi chứ?"  

Bấy giờ Lâm Kiều Hân mới lấy lại tinh thần, cảm giác ngượng ngùng trong lòng lặng lẽ tan thành mây khói.  

Cả câu "sư nương" đó...  

Thật lâu sau Lâm Kiều Hân mới lên tiếng: "Xây xong rồi, Tuyền Ảnh được dời đến luôn rồi".  

Trương Minh Vũ kinh ngạc thốt: "Nhanh thế?"  

Lâm Kiều Hân mỉm cười, ra vẻ bí mật.  

Cô không tiết lộ gì thêm.  

Trần Y Tuyết hào hứng reo lên: "Sư nương ơi, mình mới gặp nhau nhưng như đã quen biết từ lâu vậy!"  

"Không biết hôm nay con có thể mời sư nương ăn một bữa cơm được không ạ?"  

Nói xong, đôi mắt cô ấy vụt sáng.  

Trương Minh Vũ bó tay.  

Lâm Kiều Hân cũng thấy cực kỳ mất tự nhiên.  

Câu nào câu nấy cũng sư nương cả.  

Trần Y Tuyết lại làm nũng: "Đi mà sư nương, cho Tiểu Tuyết một cơ hội đi mà!"  

Giọng cô ấy nũng nịu như sắp ch ảy nước.  

Hàn Thất Thất nghe mà nổi da gà.  

Trần Y Tuyết xưa kia đâu rồi, trả lại đây...  

Lâm Kiều Hân đành đồng ý: "À, cũng được..."  

Trần Y Tuyết phấn khởi reo lên: "Cảm ơn sư nương! Sư nương tốt nhất trên đời!"  

Cô ấy nhiệt tình quá, Lâm Kiều Hân không đỡ nổi.  

Vẻ mặt Trương Minh Vũ đầy bất lực.  

Trần Y Tuyết hết lời tâng bốc: "Sư nương đẹp quá ạ! Sao lại xinh thế không biết nữa?" 

Sau khi kiểm tra từng khâu hoạt động, Trương Minh Vũ yên tâm hơn rất nhiều.  

Mọi thứ đều đã đi vào nề nếp.  

Nháy mắt đã tới giờ tan làm.  

Các nhân viên ra về.  

Trương Minh Vũ không còn việc gì nữa, bốn người cùng nhau rời khỏi công ty. 

Trần Y Tuyết mở cửa xe, nhiệt

tình mời: "Mời sư phụ và sư nương vào ạ!"  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play