Chương 41: Đi dạo phố.
Ngải Tuyết ở bệnh viện suốt ba ngày liền, thật vất vả mới thuyết phục được Mộ Dung Kiệt cho cô xuất viện hôm nay.
Tâm trạng tốt hẳn lên, cảm thấy không khí bên ngoài cũng trở nên mới mẻ.
Những con phố quà vặt, hàng rong phảng phất mùi thơm nức mũi, làm Ngải Tuyết thèm đến chảy nước miếng.
Giật nhẹ vạt áo Mộ Dung Kiệt, “Muốn ăn. . . . . .” .
“Sao em lại tham ăn đến vậy?” Nói thì là nói như vậy, nhưng anh vẫn chìu theo ý cô.
Ngải Tuyết đứng trước một cửa hàng thức ăn tên Kantō, càng làm cô thèm đến nhỏ dãi.
“Cay quá, người mang thai không thể ăn!”Ánh mắt tức giận nhìn cô.
Ngải Tuyết theo anh dạo phố gần nửa giờ nhưng trong bụng không có một thứ gì chỉ vì câu nói “không thể ăn” lần thứ N của anh.
Cô cố gắng nhẫn nhịn không bộc phát cơn giận.
Đột nhiên xa xa thấy cửa hàng bán bánh bao hấp, vội lôi kéo anh chạy tới.
Nghiêng đầu hỏi”Cái này có thể ăn chứ?”.
Không đợi Mộ Dung Kiệt trả lời, liền đặt mông ngồi trên ghế đẩu.
“Ông chủ, hai lồng bánh bao hấp.” Sau đó như nhớ tới cái gì đó”Một lồng thôi!”.
Quay đầu, đưa mắt nhìn Mộ Dung Kiệt “Người như anh những quán nhỏ lề đường cũng chưa ăn qua, chứ đừng nói ăn vặt?” .
Mộ Dung Kiệt vốn không có ý định ăn, nhưng nghe lời cô vừa nói như thế, thật cảm thấy không phải là không thể ăn.
“Hai vị, bánh bao đến rồi!”.
“Cám ơn!”.
Mộ Dung Kiệt nhanh tay gắp một cái bỏ vào miệng, sau đó mở to hai mắt quay chỗ khác ói ra.
“A, đáng chết, sao lại nóng như vậy!” .
Ngải Tuyết nhìn bộ dạng anh lè lưỡi ra thổi thật buồn cười, những cơn tức giận lúc nãy cũng tiêu tan đi.
Càng nhìn anh, cô càng cười lớn không giữ chút hình tượng nào.
“Anh đúng là chưa từng ăn qua, anh và những người kia thật khác nhau!” Ha ha ha.
Các bàn ăn xung quanh đều đưa mắt nhìn về phía bên này.
Một đôi nam thanh nữ tú, thật đẹp đôi!
Mộ Dung Kiệt không phục tiếp tục gắp một cái nữa, anh không tin, chỉ một bánh bao lại có thể làm khó anh?
Từ từ gắp một cái đưa tới miệng, ưu nhã cắn một miếng, tướng ăn đẹp như thế làm Ngải Tuyết nhìn đến ngây dại.
“Mùi vị không tệ! !”Ăn một miếng lại cắn thêm một miếng.
“Bột bánh trắng như tuyết, da mỏng, bên trong dường như có một túi nước ở đây, kích thước bánh bao hấp nhỏ vừa, tựa như bảo tháp, hiện lên hơi mờ ảo, nhưng trong suốt một màu vàng, trên nóc của bảo tháp tỏa mùi thơm theo gió bốn phía, hình dáng so với bánh bao cũng không sai biệt lắm, khó trách gọi bánh bao hấp”.
Mắt Ngải Tuyết thấy bánh bao hấp cứ như vậy mất đi hết nửa lồng, mới ý thức lấy lại tinh thần.
Chương 42: Thừa dịp cháy nhà hôi của.
“Mộ Dung Kiệt, anh lại giành ăn với tôi!” Tức giận nhìn anh
“Ngon!Mùi vị cực ngon.” Anh ăn hết vào trong bụng, miệng đầy hương thơm của bánh bao, tiếp tục lấy thêm một cái bánh không rãnh mà để ý đến lời nói của cô.
Ngải Tuyết vội vàng đoạt cái bánh lại, ôm cả lồng bánh ở trước ngực.
Cái miệng nhỏ nhắn nói”Muốn ăn, tự mình mua!”Vừa nói vừa bỏ bánh bao vào miệng nhai chèm chẹp.
Nhìn cô ăn Mộ Dung Kiệt ngồi đối diện cười tà mị.
“Em đang ăn đây cũng là tiềndo tôi trảthôi.” Tà ác bĩu môi một cái.
“Tự tôi. . . . . .” Đang muốn nói mình có tiền, giống như sực nhớ ra cái gì đó, lúng túng cười mỉm.
“Tôi không mang theo tiền!” Ánh mắt mang theo chút lo lắng nhìn anh, đừng nói, anh sẽ không trả tiền cho mình chứ?
Quay đầu, kêu to về phía ông chủ “Ông chủ, cho thêm hai lồng!”Suy nghĩ một chút, cần phải lấy lòng của anh mới được.
Để không thôi đến lúc tính tiền bị người ta nói ăn cơm chùa, khi đó thật mất mặt.
Bánh bao được bưng tới, Ngải Tuyết cười hì hì đem hai lồng bánh đẩy tới trước mặt Mộ Dung Kiệt.
Nũng nịu “Kiệt, anh xem, tôi tốt bụng giúp anh kêu thêm hai lồng!”
Mộ Dung Kiệt nhìn vẻ mặt lấy lòng của Ngải Tuyết, không nhịn được nén cười.
Ưu nhã gắp một cái lên, nhẹ nhàng đặt ở trong miệng cắn một miếng, hưởng thụ tự đắc nhắm mắt lại
Bộ dáng mĩ vị đó làm Ngải Tuyết chảy cả nước miếng.
“Cái đó, Kiệt, mới vừa rồi lồng bánh của tôi bị anh ăn hết một nửa, anh cũng nên trả lại cho tôi chứ?” Vừa nói vừa đem bánh bao gắp vào lồng bánh của mình.
Hoàn toàn không để ý những ánh mắt kinh ngạc xung quanh.
“Đôi tình nhân trẻ này, thật thú vị!”
Ặc, ?
Mộ Dung Kiệt nhìn dáng vẻ hấp tấp đáng yêu của Ngải Tuyết, nén cười thiếu chút nữa nội thương, không nhịn được liền muốn trêu chọc cô một chút.
“Không có tiền để trả sao?Gọi tôi một tiếng ông xã, tôi liền giúp em trả!”Nha đầu này, lúc bình thường luôn cứng đầu, Mộ Dung Kiệt có kêu cô gọi như thế nào cô cũng không chịu gọi, hôm nay lại đúng lúc để anh chỉnh đốn cô.
“Cái gì?Anh thừa dịp cháy nhà hôi của sao!” Ngải Tuyết lập tức tức giận nhảy dựng lên, hoàn toàn không nhớ tới chính mình đang lấy lòng người ta mà nói lời hung hãn như vậy.
Lại một lần nữa kéo sự tò mò của bao con người xung quanh phải chú ý tới họ.
Mộ Dung Kiệt khẽ chau mày, vì cô mà anh trở thành tâm điểm cho bao ánh mắt, trong lòng có chút khó chịu.
“Em không muốn gọi? ? ?” Tròng mắt hiện lên sự nguy hiểm, muốn cảnh cáo cô có gan dám chống đối lời anh nói.
Ngải Tuyết rụt cái đầu lại, trong lòng vạn lần không muốn.
“Ông xã. . . . . .” Giọng nói nhỏ đến mức như nghe được tiếng muỗi bay, sắc mặt đỏ bừng khi gọi.
“Cái gì?Tôi không nghe rõ!”Khóe môi khẽ nâng lên.
“Ông xã ! ! ! Anh phải trả tiền.” Ngải Tuyết bị Mộ Dung Kiệt bức đến điên lập tức hét rống bên lỗ tai anh.