Chương 87
Edit: Sabi
Sáng hôm sau, trước cửa tiểu khu.
"Ông xã, nhìn em thế nào?"
Ba Nghiêm ngồi phịch trên ghế sau xe, lần thứ mười tám ngáp một cái thật dài, uể oải nói: "Đẹp đẹp đẹp.............."
Mỹ nữ lâu năm Tằng Thúy Thúy - phu nhân Tằng Thúy cứ nhìn vào gương trông bên nọ ngó bên kia mãi, cuối cùng cũng quyết định xong sợi tóc mái trên trán nên vén sang trái hay sang phải, sau đó lại lấy son môi từ trong túi xách ra tô xong còn bặm bặm môi, kéo gương ra nửa mét nhìn kĩ, rốt cuộc cũng hài lòng.
"Đi thôi đi thôi, đừng tới muộn," mẹ Nghiêm dùng cùi chỏ thụi ba Nghiêm, xách theo lễ ra mắt con dâu, vui vẻ xuống xe.
Ba Nghiêm sáng sớm sáu giờ đã bị vợ ồn ào đánh thức, gắng hết sức mới miễn cưỡng bò ra khỏi xe, nhìn luồng ánh sáng mặt trời vừa ló ra khỏi chân trời phía đông kia khóc không ra nước mắt: "Anh nhớ chúng ta tới là để ăn cơm trưa mà................"
"Ai zà, anh thì biết cái gì? Lần đầu tiên ra mắt con dâu sao có thể để người ta chờ được, lễ nhiều người không trách!" Mẹ Nghiêm vẫy tay chào tạm biệt tài xế, chỉ cảm thấy lỗ chân lông toàn thân không chỗ nào không thoải mái, không chỗ nào không có tinh thần, chiếc đầm tơ tằm đã được bà vú thức dậy từ sáng sớm ủi bằng hơi nước mười tám lần, đến cả mép viền ở hai bên cũng phẳng lì, khiến bà như trẻ ra mười tuổi, ngay cả bước chân cũng nhẹ nhàng hơn nhảy múa, "Hơn nữa, em còn trữ một bụng những lời muốn nói với con dâu hơn ba mươi năm chưa được gặp mặt nữa cơ, như lúc nào đính hôn? Cuối năm có thể lĩnh giấy chứng nhận không? Hôn lễ làm ở đâu? Lúc nào sinh con? Sinh mấy đứa? Có coi trọng dịch vụ sau sinh không? Đứa trẻ học tiểu học ở đâu? Cấp hai? Cấp ba? Tương lai xuất ngoại du học ở Harvard hay Cambridge? Em có thể nói suốt ba ngày ba đêm cũng không hết, chứ ba giờ đã là cái gì?"
Ba Nghiêm dở khóc dở cười: "Con trai em chỉ nói đang ở chung với một người, cũng không nói rốt cuộc có phải cô gái mở KTV kia hay không, đến con dâu em cũng gọi luôn rồi?"
"Con trai em sinh ra em còn không hiểu sao, càng phách lối càng không đáng tin cậy, chính thái độ che che giấu giấu như vậy mới thật sự có vấn đề." Mẹ Nghiêm liếc chồng hừ một tiếng, không nhịn được nở nụ cười: "Em nhìn sao cũng thấy, tám mươi phần trăm là nó sợ chúng ta coi thường con gái nhà người ta, không dám mở miệng nói thẳng, cho nên mới che giấu đưa chúng ta vào thế đã rồi. Không tin anh cứ chờ mà xem!"
Ba Nghiêm ha một tiếng, chỉ thấy vợ tự tay cầm cái hộp đựng cặp đồng hồ đôi tự tay dày công lựa chọn, vui vẻ uốn éo bước đi như một con cáo nhỏ, chui vào thang máy khu chung cư.
Cùng lúc đó, trên tầng cao nhất của khu chung cư.
Tia nắng đầu tiên xuyên qua khe hở rèm cửa sổ, chiếu rọi lên chiếc giường lớn bừa bộn trong phòng ngủ dành cho khách, như một dải ánh sáng màu vàng nhạt trải dài trên ga trải giường. Mí mắt Giang Đình giật giật rồi từ từ mở ra, sau mấy giây mơ màng ngắn ngủi, tầm mắt rốt cuộc cũng tập trung lại, cúi đầu nhìn xuống.
Vật nặng vắt ngang hông quả nhiên là............... Một cánh tay quen thuộc.
Anh chợt cựa mình: "Anh sang đây lúc nào?"
Nửa thân trên trần trụi của Nghiêm Tà ở ngoài chăn điều hòa, nhắm mắt chép chép miệng, vươn tay dùng sức kéo đầu Giang Đình đang lải nhải lại, ôm chặt trước ngực mình: "Ngủ một lát nữa.............."
Giang Đình bị tập kích bất ngờ không kịp đề phòng, đâm đầu vào lồng ngực rắn chắc nóng bỏng của một người cùng giới, thiếu chút nữa toàn bộ khuôn mặt đều vùi vào, vội vàng tránh ra ngồi dậy muốn xuống giường. Nhưng chân còn chưa chạm đất, thì bất thình lình bị người phía sau chặn ngang ôm lấy, ngã trở lại chiếc giường lớn mềm mại, sau đó bị Nghiêm Tà xoay người đè lên giam lại, từ trên cao nhìn xuống.
Hai người một trên một dưới, nhìn nhau chốc lát, Nghiêm Tà mới chậm rãi cúi người, cách chóp mũi chưa tới mười centimet thì dừng lại:
"Em còn chưa chúc tôi sinh nhật vui vẻ."
Giang Đình ngửa đầu về phía sau, nhưng bởi vì có gối ngăn trở nên gần như không kéo giãn được tí khoảng cách nào, y không phát hiện ra động tác này ngược lại càng khiến cho cái cần cổ trắng ngần của mình lộ ra trước mặt Nghiêm Tà: "..................Ngày mai mới là sinh nhật anh."
"Từ lúc còn bé tôi đã tiếp nhận lời chúc sinh nhật trước ba ngày."
"Nhưng anh là người đã trưởng thành, anh đã ba mươi.............." Giang Đình đột ngột dừng lại, sắc mặt thay đổi khó lường, giây lát lại cắn răng nói: "Nghiêm Tà, sinh nhật vui vẻ..............Tôi đã nói thời gian này cấm anh chạm vào tôi!"
Giai cấp vô sản mạnh mẽ phát lực, dũng cảm lật ngược sức nặng của giai cấp tư sản, nhưng còn chưa kịp thoát khỏi vùng thống trị của chủ nghĩa tư bản đại gian đại ác, đã bị thế lực phản động đổ ập xuống bắt trở lại, xoay người đè xuống, mơ hồ nói: "Chỉ chạm một cái thôi, chạm một cái thì có sao đâu, em cũng không mất miếng thịt............."
"Mới sáng ra! Nghiêm Tà!"
"Cũng bởi vì mới sáng ra cho nên mới..............Nói đến tôi đột nhiên phát hiện, sao buổi sáng em lại không có phản ứng, có phải nơi đó của em có vấn đề không?! Ừm, để tôi kiểm tra, nào, ngoan~ nằm im, kiểm tra!"
"Anh mới có vấn đề!" Giang Đình bối rối nói: "Chính anh thử hôn mê ba năm rồi tỉnh lại xem, có thể chạy có thể nhảy đã là không tệ rồi!"
Nghiêm Tà mặt không đỏ đáp: "Tôi không có vấn đề, không tin ngay bây giờ chứng minh cho em xem luôn. Ấy, đừng nhúc nhích, để tôi đụng cái nữa, vừa mới thức dậy đừng cuồng cuồng như vậy mà, em thật là..................."
Giường gỗ khổng lồ cứ thế không gánh nổi hai người đang đánh nhau phía trên, phát ra tiếng kêu cót két, giữa những cú đấm cú đá chăn điều hòa bị vo thành một cục, chậm rãi trượt xuống khỏi giường, giũ xuống trên thảm lông dê màu trắng nhạt.
"Ưm..................."
Đang lúc Giang Đình vùi vào gối, cổ áo phông bị kéo xuống vai, phát ra tiếng thở hổn hển nhỏ xíu. Đúng vào lúc này, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng chuông cửa - ding dong!
Nghiêm Tà ngẩng đầu lên.
Âm nhạc chấn động truyền ra từ phòng ngủ chính, đó là âm thanh của chiếc máy tính bảng thông minh có khả năng điều khiển cửa. Nghiêm Tà do dự giữa việc mở cửa và giả vờ không có ở nhà, kết quả ba giây sau hắn đã đưa ra quyết định, lần nữa cúi xuống vén vạt áo phông của Giang Đình lên vói tay vào trong.
"Có người, có người!" Giang Đình dùng khuỷu tay cố gắng chống lại thế tấn công ngang ngược của quân địch, thở hổn hển nói: "Ba mẹ anh tới kìa!"
Nghiêm Tà giống như một con sói đực bị bỏ đói mấy năm, một tay ôm chặt Giang Đình vào trong ngực, khàn khàn nói: "Không thể nào, em tự mình nhìn xem, bây giờ mới có chín giờ, đến trưa họ mới tới..........."
Ding doong! Ding doong!
Chuông cửa bất khuất không khoan nhượng, ding dong!!
Chiếc điện thoại tối qua Nghiêm Tà thuận tiện cầm qua lúc lén lút vào phòng ngủ cho khách đột nhiên đổ chuông, là điệu bộ anh không nhận tôi quyết không bỏ qua. Nghiêm Tà ngớ ra mấy giây, cuối cùng tuyệt vọng mắng một câu, cầm lấy chiếc điện thoại từ trên tủ đầu giường qua nhìn một cái, người gọi tới quả nhiên là:
Mẹ.
"..............Con trai!" Bên kia điện thoại vang lên giọng nói nhiệt tình của phu nhân Tằng Thúy: "Ba mẹ đến rồi! Mở cửa!"
Mười phút sau.
Trong bầu không khí nặng nề, cánh cửa cuối cùng cũng chậm rãi được mở ra, lộ ra khuôn mặt vô cảm của Nghiêm Tà, đầu tóc rối bù như tổ quạ, miệng ngậm bàn chải đánh răng.
Mẹ con hai người cách khung cửa nhìn nhau một lúc lâu, phu nhân Tằng Thúy lạnh lùng nói: "Mười phút."
Miệng Nghiêm Tà ùng ục phun ra một chuỗi bọt kem đánh răng.
"Sáng sớm tôi ở cửa đợi suốt mười phút đồng hồ." Phu nhân Tằng Thúy chỉ vào đồng hồ đeo tay, gằn từng chữ: "............Trừ khi anh nói với tôi vừa rồi đang cùng con dâu tạo trẻ con, nếu không mẹ anh bây giờ phải dùng gia pháp!"
Ba Nghiêm núp phía sau nhìn con trai, trên mặt là biểu tình con trai ba không cứu được con, Nghiêm Tà trợn mắt xem thường: "Con trai mẹ nếu là từ đầu tới cuối chỉ có mười phút, mẹ mới càng phải dùng gia pháp đó?"
".............." Mẹ Nghiêm lập tức giác ngộ, đồng ý một cách sâu sắc: "Có lý!" Sau đó đẩy Nghiêm Tà ra, vừa cao hứng vừa dè dặt bước vào cửa, ngay cả giày cao gót cũng không kịp đổi, đã vươn cổ nhìn vào lối vào, vui vẻ đến mức giọng điệu cũng hơi run:
"Ôi chao, con dâu của tôi ở đâu, nhanh để tôi tận mắt nhìn thấy con dâu trưởng bảo bối.......... Phụ nữ?!"
Trong phòng khách, Giang Đình đã nhanh chóng đánh răng rửa mặt, thay xong áo sơ mi quần dài, đang cúi người đặt lên bàn uống trà nhỏ một đĩa trái cây, trở tay không kịp bắt gặp ánh mắt tràn đầy vẻ yêu thích của mẹ Nghiêm, động tác của hai người đồng thời cứng lại.
Mẹ Nghiêm: "..............."
Giang Đình: "?"
"Cậu, cậu là..............." Mẹ Nghiêm run run hỏi.
"À, dì Tằng." Giang Đình đặt đĩa trái cây xuống trước, đứng dậy lễ phép gật đầu một cái: "Cháu họ Lục, mới vừa được điều động tới Kiến Ninh công tác, xin lỗi đã làm phiền."
Hai tay giữa không trung của mẹ Nghiêm vô thức nắm lại, rồi lập tức vịn vào người ba Nghiêm vừa tiến vào, trên mặt hai vợ chồng đều là biểu tình bị sét đánh, trong bầu không khí yên tĩnh chỉ nghe thấy âm thanh Nghiêm Tà đánh răng rột rột.
Giang Đình cuối cùng cũng nhận ra bầu không khí bất thường: "Nghiêm Tà?"
Mẹ Nghiêm không tin được quay đầu lại hỏi: "..............Con trai?"
Đây chính là ở chung mà anh nói?
Anh chạy tới ngượng ngùng nói hiện tại đang ở chung với người ta, bảo ba mẹ chuẩn bị tâm lý, hóa chuẩn bị tâm lý là để anh come out?!
"Khụ!"
Nghiêm Tà ngậm bàn chải đánh răng, đón lấy ba tầm mắt sáng như bó đuốc của ba, mẹ, đội trưởng Giang, nhắm mắt lại mơ hồ nói: "Việc này.........Không phải con đã nói rồi sao? Chính là như hai người thấy đó." Sau đó lách người chui vào phòng tắm, chốc lát sau truyền ra tiếng nước chảy rào rào cùng tiếng súc miệng rửa mặt điên cuồng.
Bầu không khí vi diệu lại lần nữa bao trùm phòng khách, cho dù Giang Đình không muốn suy đoán theo phương hướng kia, giờ phút này cũng mơ hồ cảm giác được một điều gì đó không quá hay ho.
Nhưng vẫn ôm một tia hy vọng mong manh cuối cùng "Nghiêm Tà ít nhất cũng là một đội phó đội điều tra hình sự hơn ba mươi tuổi, chắc chắn không phải là người không đáng tin như vậy", anh thản nhiên ho khan một cái, thử đưa tay hướng về phía sô pha làm động tác mời:
"Chú Nghiêm? Dì Nghiêm? Hai vị có muốn............Uống chút trà không?"
Mẹ Nghiêm: "Không cần phiền phức không cần phiền phức............" Sau đó mạnh mẽ nhéo chồng một cái.
Ba Nghiêm tỉnh lại từ trong cơn mê man: "Không cần phiền phức không cần phiền phức..........."
Hai vợ chồng hết sức cẩn thận vòng quà bàn trà nhỏ, ngồi trên ghế sô pha, cả hai đều ngồi thẳng lưng, nhìn thẳng vào mặt Giang Đình không chớp mắt, như thể muốn từ trên mặt anh nhìn ra một đóa hoa.
Giang Đình cũng không biết nên nói gì cho phải, chỉ đành phải ngồi đối diện bàn trà nhỏ, mới vừa theo thói quen bắt chéo hai chân, lại đột nhiên cảm thấy không thích hợp, vội làm bộ điều chỉnh tư thế thả chân xuống, hai tay quy củ đặt trên đùi, một lòng một dạ nhìn chằm chằm nải chuối tiêu trong đĩa trái cây kia.
Ba phút trôi qua, trong phòng khách lặng yên như tờ.
"............." Mẹ Nghiêm có lẽ cuối cùng cũng không chịu nổi bầu không khí nặng nề như đưa tang này, sau nhiều lần suy nghĩ, rốt cuộc lấy hết can đảm, đưa tay ra bẻ một trái chuối đưa qua, đón lấy ánh mắt nghi hoặc của Giang Đình, lộ ra một nụ cười vừa dè dặt vừa hữu nghị lại vừa rất có ý tứ: "Tiểu Lục ăn..........Ăn chuối."
Giang Đình lập tức nhún nhường theo phản xạ: "Dì ăn, dì ăn."
"Ấy, đừng khách khí, cháu ăn đi cháu ăn đi..........."
"Không không, dì ăn đi ạ.............."
"Mẹ! Anh ấy không ăn đâu!" Nghiêm Tà đang ở trần từ trong phòng ngủ ló đầu ra: "Anh ấy không ăn trái cây có màu vàng trừ ba loại quýt, xoài, và đào vàng! Không ăn mướp đắng! Không ăn cà tím! Không ăn cà rốt! Sức khỏe của anh ấy không tốt, mẹ đừng tùy tiện cho anh ấy ăn lung tung!"
Bầu không khí lúng túng ngay lập tức bùng nổ, ý nghĩ duy nhất của Giang Đình là lập tức đi vào phòng ngủ bịt miệng Nghiêm Tà lại, hoặc chui vào kẽ nứt cho rồi.
"Ồ ồ, ra vậy." Mẹ Nghiêm giống như bác gái làm sai chuyện, ngượng ngùng bỏ quả chuối xuống, vì tình hữu nghị hai bên mà tìm một nấc thang leo xuống: "Không ăn thì tốt, không ăn thì tốt, hàm lượng đường trong chuối quá cao, không tốt cho sức khỏe."
Giang Đình lập tức: "Đúng ạ, đúng ạ, quả thực không tốt."
Sự im lặng lại lần nữa bao trùm không gian nho nhỏ này, trong lòng tất cả mọi người không hẹn mà cùng có chung suy nghĩ: Tại sao ngay lần đầu tiên gặp con dâu / cha mẹ Nghiêm Tà mình lại thảo luận lượng đường trong chuối tiêu?
"Khụ khụ!" Ba Nghiêm gượng gạo hắng giọng, cố nặn ra nụ cười mà ông cho là hòa ái nhưng thực tế lại hơi có phần vặn vẹo: "Tiểu Lục, cháu là người ở đâu?"
Giang Đình chần chừ nửa giây, nhanh chóng trả lời: "Huyện Giang Dương."
Ba Nghiêm lúng túng chỉ chỉ phòng ngủ: "Vậy các cháu gặp nhau như thế nào................."
"À, bọn cháu là bạn học trong trường cảnh sát."
"Cháu năm nay................"
"Lớn hơn Nghiêm Tà hai tuổi."
Ba Nghiêm và mẹ Nghiêm đồng thời im lặng làm khẩu hình "Ồ..............", nhưng trong đầu lại là: Sao nhìn chẳng giống gì cả?!
Giang Đình thành khẩn nói: "Thật sự lớn hơn hai tuổi ạ."
Hai vợ chồng đồng thanh: "Trưởng thành rồi thì được, trưởng thành rồi thì được."
Giang Đình: "................"
"Thế," ba Nghiêm thử hỏi dò: "Cha mẹ cháu làm nghề gì?"
Hai vợ chồng nhìn Giang Đình với ánh mắt sáng rực, trong nội tâm thật ra là: Làm nghề gì cũng được, quan trọng là cha mẹ cháu cũng đã "Chuẩn bị tâm lý hết" rồi sao?!
Giang Đình là một người không mấy khi xem tivi, đời này cũng không có kinh nghiệm trong chuyện gặp mặt cha mẹ chồng tương lai, vì vậy dù cảm thấy vấn đề này rất kỳ lạ, nhưng y vẫn thành thật trả lời: "Cha mẹ cháu đã mất khi cháu còn nhỏ, cháu lớn lên ở cô nhi viện."
Ba Nghiêm mẹ Nghiêm lần nữa đồng thời im lặng: "Ồ.............."
Ba Nghiêm: Trong trường hợp nhỡ may cậu ta là con dâu mình, ít nhất sau này chúng ta cũng không phải đối phó với ông bà thông gia, được được!
Mẹ Nghiêm: Trong trường hợp nhỡ may cậu ta là con dâu mình, ít nhất con trai mình không phải mạo hiểm bị cha mẹ đối phương chặt đứt chân, cũng coi như trong cái rủi có cái may!
Giang Đình băn khoăn lướt qua gương mặt của hai vợ chồng nhà họ Nghiêm, sự nghi hoặc trong lòng gần như không kìm nén được. Ngay khi anh không nhịn được muốn bóng gió giải thích một chút, Nghiêm Tà cuối cùng cũng rửa mặt tắm rửa gội đầu xong, vừa dùng khăn lông lau tóc vừa đi ra phòng khách, tùy tiện ngồi xuống bên cạnh Giang Đình: "Ba! Mẹ!"
Ba ánh mắt ngay lập tức đồng thời lia tới, trong ánh mắt bao gồm các loại hàm nghĩa phong phú va chạm trên không trung, tia lửa sáng chói bắn ra tung tóe.
Nghiêm Tà lúng túng che miệng ho khan, giả bộ như cái gì cũng không nhìn thấy, vươn tay kéo túi quà mẹ hắn xách tới nói: "Hở, đây là cái gì, quà sinh nhật của con?"
Mẹ Nghiêm không kịp ngăn lại, đứa con trai như quỷ đòi nợ của mình đã tiện tay móc chiếc hộp đựng hai cái đồng hồ ra - một cái là quà sinh nhật cho con trai, cái còn lại là lễ ra mắt con dâu.
Dưới mấy cặp mắt không cách nào cứu vãn của mọi