Phá Vân 1

Chương 85


2 năm

trướctiếp

Chương 85

Edit: Sabi

"...................Giang Đình," Nghiêm Tà ngập ngừng, nhưng sau khi nghĩ ngợi một lát, hắn vẫn quyết định nói ra: "Hơn hai mươi năm đó, e rằng chỉ có anh không nhìn thấy gã, nhưng hắn vẫn luôn chăm chú dõi theo anh."

Giang Đình ngẩng đầu lên: "Cái gì?"

"Ở căn nhà cũ của cha mẹ Bộ Vi, chúng tôi tìm thấy một đĩa cd, bên trong là một đoạn phim liên quan tới em................" Thời gian gấp gáp, Nghiêm Tà chỉ có thể đơn giản miêu tả lại nội dung trong cd, lại nói: "Ở trong nước, loại máy móc ghi chép chấp pháp này chỉ mới được đưa vào sử dụng khoảng bảy tám năm trước, từ đoạn hội thoại trong video có thể thấy lúc đó cảnh sát Cung Châu sử dụng chưa được thành thạo lắm, có thể là vừa mới tiếp xúc với loại thiết bị này. Hơn nữa, thời gian lưu trữ hồ sơ ghi chép sự kiện có tính chấp pháp kiểu này thường có thời hạn, bình thường là từ sáu tháng đến một năm, ngay cả bản sao lưu vượt qua thời hạn này cũng sẽ bị tiêu hủy."

Có lẽ do tâm tình hỗn loạn sau khi rơi xuống nước, cộng thêm việc nhớ lại những chuyện cũ đã lâu, khiến đầu óc rối bời, tư duy luôn nhanh nhẹn sáng suốt của Giang Đình có chút trì trệ, một lúc lâu sau mới phản ứng lại: "..................Tức là, có một cái đĩa cd nào đó đã bị sao chép lại từ rất sớm?"

"Đúng vậy, tôi không biết làm thế nào mà bản sao lưu video này lại bị rò rỉ ra ngoài, nhưng chắc chắn nó đã rơi vào tay K Bích muộn hơn so với lần anh gặp lại gã sau hơn mươi năm."

Hai người nhất thời đều không lên tiếng, lắng nghe tiếng côn trùng kêu rả rích truyền tới từ bụi cỏ phía xa.

Thời gian hai mươi năm dài đằng đẵng, cậu bé kia tại sao lại biến thành một trùm buôn bán ma túy vừa có thủ đoạn tàn ác vừa biết ẩn mình cực kỳ sâu, khiến cho loại buôn bán ma túy râu ria như Hồ Vĩ Thắng vừa nghe tiếng đã kinh hồn bạt vía?

Hắn đã dùng tâm tình gì, từ trong bóng tối chăm chú quan sát Giang Đình từng bước trở thành một cảnh sát phòng chống ma túy?

"Thực ra, tôi đã sớm cảm giác được." Giang Đình nhìn chằm chằm một bên cổ áo ướt đẫm của Nghiêm Tà đến xuất thần, đột nhiên nói.

"Như thế nào?"

"Bởi vì vụ bắt cóc lần đó mà tôi nằm viện gần nửa tháng. Ngày tôi xuất viện, K Bích đứng ngoài cửa chờ tôi, nói rằng nếu tôi thề vĩnh viễn không phản bội hắn, hắn sẽ đưa tôi rời khỏi cái địa phương nhỏ bé này." Giang Đình cười một tiếng: "Từ khi bắt đầu hiểu chuyện, cuộc sống ở trong cô nhi viện của tôi không thể gọi là ăn no mặc ấm..................Cho nên lúc hắn nói như vậy, tôi đã cao hứng đến phát điên."

Nghiêm Tà đột nhiên nghĩ đến vừa rồi ở cổng cô nhi viện Gia Viên, lúc Giang Đình kéo mình, quả thực có nói câu "Rất nhiều nơi đều là như vầy".

Đó chắc hẳn không phải là một câu nói suông, mà là những việc y từng đích thân trải qua lúc còn bé.

"Không bao lâu sau, tôi được người nhận nuôi dẫn đến một thành phố lớn - đó là lần đầu tiên trong đời tôi đặt chân lên vùng đất Cung Châu, được gửi vào một trường tiểu học công lập. Nhưng lúc đó tôi không có người giám hộ, cái gọi là nhận nuôi cũng chỉ là một cách nói, tôi vẫn sống một mình trong một căn nhà ngang kiểu cũ bên cạnh trường học, suốt hai năm liền cách thức nhận tiền sinh hoạt của tôi đều là tiền mặt xuất hiện trước cửa nhà theo từng quý. Sau khi lên cấp hai, ngôi nhà ngang kia bị phá hủy, tôi ở nội trú, cho đến lúc tốt nghiệp trung học."

"Lúc còn nhỏ không cảm giác được điều bất ổn, đợi đến lúc đi học ở đại học công an, mới mơ hồ phát hiện trong này có rất nhiều điều kỳ lạ. Đợi đến lúc tốt nghiệp đại học được phân công đến phân cục, tôi đã thông qua các thủ đoạn điều tra hồ sơ của chính mình, lúc này tôi mới phát hiện thực ra cái 'người nhận nuôi' kia không hề tồn tại, chủ của căn nhà ngang cũng đã mất liên lạc nhiều năm. Năm đó, chỉ cần trường đại học công an nhân dân thẩm tra chính trị chặt chẽ hơn chút nữa, là sẽ phát hiện ra tôi căn bản là người không có hộ khẩu."

Hồi đó việc thẩm tra chính trị quả thực không nghiêm ngặt như bây giờ, lại thêm một số tỉnh không vừa lòng với hình thức chiêu sinh, nên chính sách xét tuyển cũng linh hoạt hơn rất nhiều.

Nhưng - dù có thả lỏng đến đâu đi nữa, khả năng người không có hộ khẩu có thể bình yên vượt qua thẩm tra mà không hề bị phát hiện là vô cùng nhỏ, sau lưng y chắc chắn có người giúp đỡ.

Một tay của Nghiêm Tà đặt sau lưng Giang Đình, ngón tay thô ráp vuốt ve phần xương gáy của y, giống như đang truyền lại sự an ủi ấm áp: "Nếu ban đầu anh không kiên trì đi điều tra 'Lam kim', không tìm được cái nhà máy sản xuất ma túy kia, anh cảm thấy K Bích có xuất hiện không?"

"..............Tôi không biết." Qua một lúc lâu Giang Đình mới mệt mỏi nói, "Nhưng những giả thuyết này đều vô nghĩa, bởi chỉ cần lam kim lưu thông trên thị trường, một ngày nào đó cũng sẽ để lộ manh mối, mà tôi nhất định sẽ đi điều tra tìm hiểu nguồn gốc...............Cho dù là sớm mấy năm hay muộn hơn mấy năm, việc gặp lại K Bích là chuyện đã được định trước."

Từ thời khắc Giang Đình bắt đầu bước vào đại học công an, số phận cũng sắp đặt xong quỹ đạo đáng nguyền rủa này.

Nghiêm Tà khẽ nhíu mày: "Anh có từng nghĩ tới, K Bích cố ý để anh trở thành cảnh sát?"

Giang Đình khẽ hừ một tiếng, giọng điệu mang theo vẻ mỉa mai nhàn nhạt cùng với sự bất lực:

"Tất nhiên đã từng nghĩ qua, đặc biệt là lúc tôi phát hiện ra trong hệ thống công an Cung Châu không sạch sẽ."

Nghiêm Tà cúi đầu nhìn y: "Giải thích thế nào?"

"Sau sự kiện gặp lại K Bích, tôi cẩn thận cân nhắc có nên thẳng thắn thú nhận hết tất cả chuyện này với cấp trên hay không, nhưng cuối cùng tôi vẫn không dám nói ra liên hệ giữa mình và K Bích. Một mặt là sợ không nói được rõ ràng, mặt khác cũng sợ vì thế mà bản thân gặp phải nguy hiểm không kịp trở tay, khiến tất cả manh mối đến đây đứt gánh giữa đường. Nên sau khi suy tính kỹ càng, tôi lựa chọn báo với cấp trên về cái thôn xóm có thể cất giấu một xưởng sản xuất ma túy ngầm đó, đối với việc này lựa chọn lực lượng cảnh sát nên làm là tiến hành vây quét."

"Song, không ngoài dự liệu, hành động được triển khai rất không tích cực, thậm chí có thể dùng từ lề mề để hình dung, ở giữa còn có mấy lần suýt chút nữa để lộ tin tức. Thấy tình hình này, trong lòng tôi dần hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, đúng như dự đoán chờ đến lúc vây quét nhà máy kia đã bị bỏ hoang, trừ phế liệu chế tạo ma túy dạng Amphetamine ra, thì không hề tìm được manh mối mấu chốt nào khác nữa."

"Bắt đầu từ lúc đó tôi mới biết được, cao tầng đã có người thâm nhập rất sâu, về việc K Bích tìm tôi hợp tác, thật ra chỉ là một lời mời khách sáo mà thôi, bởi vì dù tôi không muốn hợp tác, cũng phải làm việc theo chỉ thị của cấp trên, kết quả cũng giống như những gì K Bích nói."

Trên mặt Nghiêm Tà không hiện ra tia lạnh lẽo dâng lên từ đáy lòng: "Nhưng anh không phải loại người ngồi chờ chết..............."

Giang Đình nhúc nhích, hơi ngẩng đầu lên, dưới ánh trăng nở một nụ cười nhẹ nhàng với Nghiêm Tà: "Đúng, tôi không phải."

"Cho nên, lần đó kế hoạch của anh là vây quét nhà máy nhựa, muốn tạo cho hắn một bất ngờ tàn nhẫn?"

Thân thể của Giang Đình vốn dĩ gầy hơn người bình thường, nhưng do biết chăm sóc và rèn luyện thể dục, lại thuộc tạng người gầy có sức lực và dẻo dai. Sau đó trải qua ba năm hôn mê trên giường bệnh, sức khỏe của y cơ bản đã bị hủy hoại, hiện tại thân thể gầy gò không còn cảm giác săn chắc như lúc còn trẻ nữa, chỉ là nhìn qua đơn bạc và yếu ớt thế thôi.

Thế nhưng trong thân thể yếu ớt ấy, lại ẩn chứa một sức mạnh khó tả, như sắt lại như thép rất khó bẻ gãy.

"Tôi đã dành rất nhiều thời gian cho việc lên kế hoạch trận vây quét lần đó, bao gồm thâm nhập từ hướng ngược lại, đánh cắp thông tin, bí mật điều tra. v.v.. Tôi biết một khi hành động bị bại lộ, K Bích cũng sẽ biết tôi không phải là một đối tượng hợp tác ngoan ngoãn biết vâng lời, chờ đợi tôi là kết quả gì không cần nói cũng biết; vì vậy, đã không làm thì thôi nếu đã làm thì phải làm một lần cho triệt để, nếu thuận lợi còn có thể kéo K Bích xuống ngựa."

"Trong thời gian dài làm công việc thâm nhập ngược, tôi dần dần tiếp cận được mấy người nằm vùng của tổng đội phòng chống ma túy Cung Châu, trong có có một người là nội gián trường kỳ, đến nay tôi cũng không biết tên thật của gã là gì, chỉ biết là họ Văn, biệt hiệu 'Đinh Tán'."

Đinh Tán!

Cơ má của Nghiêm Tà hơi căng lên, hắn biết mình rốt cuộc cũng đã dần chạm được đến cái tên này - tên cảnh sát nằm vùng này đã tàn nhẫn để lại một nét bút đậm màu mực khắc sâu vào đáy lòng Giang Đình.

"Độ bảo mật của việc thâm nhập vào cổng thông tin phòng chống ma túy cực kỳ cao: Vòng ngoài thi hành chế độ trực luân phiên, có tính ngẫu nhiên tương đối lớn; mà mỗi một nội gián thì tương ứng cố định với một người liên lạc trực tiếp, tên của nội gián, lý lịch, quan hệ họ hàng đều không hiển thị trong hệ thống công an, chỉ có người liên lạc tương ứng của họ mới biết được. Cơ chế bảo mật này khiến rất nhiều cảnh sát nằm vùng hy sinh vì công việc phải chờ đến mấy năm sau thậm chí là mười mấy năm sau mới có thể công khai thân phận, có thể nói là một nhóm chuyên tâm cống hiến, mà Đinh Tán chính là một người trong số đó."

"So với những kẻ nằm vùng khác mà nói, trên người Đinh Tán có một loại tính cách rất riêng biệt khiến tôi vô cùng thưởng thức, chính là mức độ cẩn trọng và chuyên nghiệp, có lẽ trong mắt người ngoài thì chính là hèn yếu. Ý thức tự bảo vệ bản thân của gã cực kỳ mạnh, còn rất linh hoạt trong việc xử lý tin tức tình báo, có lúc còn tình nguyện bỏ qua một số tên tội phạm, cũng không chịu mạo hiểm khiến bọn buôn bán ma túy nghi ngờ. Tất nhiên, đây không phải là tư chất mà chúng tôi công khai khuyến khích, nhưng cá nhân tôi vẫn tương đối.............."

Giang Đình muốn nói lại thôi, Nghiêm Tà gật đầu với anh, tỏ ý mình hiểu.

"Vì vậy, về sau có mấy tên nằm vùng đều bị nghi ngờ bại lộ, chỉ có Đinh Tán vẫn luôn ẩn nấp rất giỏi, thậm chí còn có cơ hội tiếp xúc với Q Cơ. Chuyên án vụ nổ nhà máy nhựa hiện trường truy bắt ma túy 1009 ba năm trước , là do Q Cơ và băng đảng giao dịch ma túy cùng nhau sắp đặt, mà tin tức tình báo mấu chốt là Đinh Tán cung cấp cho cảnh sát."

Trong lòng Nghiêm Tà khẽ run một cái, nhớ đến một phần tình hình nội bộ mà cục phó Ngụy từng nói với mình: "..............Đinh Tán từng gửi cho cảnh sát một email được mã hóa, sau khi giải mã có nội dung là ma túy và súng đạn phi pháp được giấu trong khu vực công viên sinh thái?"

Giang Đình rủ mắt xuống, gật đầu.

Trong lòng Nghiêm Tà thoáng qua vô số suy đoán, hắn biết vấn đề này rất tàn nhẫn, nhưng vẫn hỏi:

"..........Thế tại sao trước khi hành động bắt đầu, anh lại tạm thời điều động lực lượng cảnh sát đến nhà máy nhựa?"

Tin tức tình báo mà Đinh Tán gửi đi nói rất rõ ràng, địa điểm giao dịch ma túy thực sự là ở công viên sinh thái, nhà máy nhựa chỉ là một cái bẫy được ngụy trang kỹ càng.

Chỉ cần Giang Đình còn một chút lý trí, thì anh không nên tự tay đưa đồng đội của mình vào địa ngục chết chóc - nơi chôn giấu mấy tấn thuốc nổ này.

Màn đêm đen kịt bao phủ bầu trời, vầng trăng khuyết ẩn sâu trong tầng mây, lau sậy ở bãi đá phía xa xa đang đong đưa, giống như vô số bóng ma cổ quái lay động trong đêm tối.

"..............Lực lượng cảnh sát không phải là tạm thời điều động qua, từ đầu vốn dĩ đã ở nhà máy nhựa, xe chỉ huy bên phía khu vực công viên sinh thái chỉ là phô trương thanh thế mà thôi." Giọng nói khàn khàn của Giang Đình rốt cuộc vang lên: "Bởi vì tôi nghi ngờ tính chân thực của phần tin tức tình báo này."

Nghiêm Tà sợ hãi cả kinh.

"Trước khi hành động bắt đầu, tôi thông qua các đường dây xác định, 'Đinh Tán' đã bị nhân viên nội bộ bán đứng cho bọn buôn bán ma túy."

Nửa người trên của Giang Đình kéo dãn khoảng cách với Nghiêm Tà về phía sau, chôn mặt vào lòng bàn tay. Đầu móng tay nhợt nhạt của y phản chiếu mặt nước dưới ánh trăng, màn đêm che đậy sự run rẩy nhỏ vụn:

"Sau vụ Đinh Tán bại lộ xảy ra, tôi nhanh chóng lật ngược lại phương án, mang toàn bộ lực lượng cảnh sát tinh nhuệ bố trí tại hiện trường giao dịch là nhà máy nhựa. Nhưng cũng trong lúc hành động bắt đầu, tôi bất ngờ nghe được ở hiện trường giao dịch công viên sinh thái phát hiện được hơn 80kg ma túy, khoảnh khắc đó tôi mới nhận ra..............Tôi mới nhận ra..................."

Tiếng gió thổi qua bãi lau sậy xào xạc, tiếng nước chảy, tiếng tàu hỏa đi qua đường sắt...tiếng ồn ào huyên náo đan xen với ký ức ngược dòng thời gian, xen lẫn tiếng bước chân dồn dập chạy tới hiện trường và tiếng gào thét truyền ra trong tai nghe.

".............Tổ B điểm 271(*) đã chuẩn bị sẵn sàng, nhắc lại lần nữa tổ B điểm 271 đã chuẩn bị sẵn sàng..."

"Tổ bắn tỉa A đã vào vị trí, điều kiện ngắm bắn rất tốt..............."

"Toàn bộ hỏa lực tại hiện trường đã vào vị trí, xe chỉ huy xe chỉ huy! Có đột nhập hay không?"

"Xe chỉ huy xin trả lời, có đột nhập hay không?!"

..............

Không, không được đột nhập, toàn đội rút lui...........

Toàn đội nhanh chóng rút lui..........

Mười ngón tay của Giang Đình đâm sâu vào tóc, ngay cả da đầu cũng cảm nhận được sự đau đớn do móng tay mang lại. Nhưng dù có hối hận và đau khổ tới đâu, cũng không thể nào thay đổi quỹ đạo đã xảy ra trong ký ức, cùng với sự thật thê thảm máu thịt văng tung tóe.

Anh nghe thấy tiếng của mình nói vào micro:

"Tổ B phá cửa đột nhập, hành động!"

Tất cả những chỉ tiết sau đó đã lặp lại đi lặp lại không biết bao nhiêu lần trong cơn ác mộng, ngay cả thời gian chuông điện thoại reo lên cũng chính xác đến từng giây. Linh hồn của Giang Đình lơ lửng giữa không trung, anh nhìn thấy bản thân của ba năm trước, đang ngồi trong xe chỉ huy tai đeo nghe không dây, cau mày liếc nhìn về phía điện thoại vệ tinh, sau đó nhấc máy lên.............Ngay cả lúc đó mình đang nghĩ gì anh vẫn có thể nhớ được rõ ràng: Vào thời khắc mấu chốt này, công viên sinh thái bên kia còn có tin tức gì quan trọng hơn muốn báo cáo?

Đúng vậy, lúc đó anh không hề nghĩ tới tiếng chuông kia thực ra là tiếng hát của ma quỷ đang đến.

Vào khoảnh khắc đó, cao trào của tất cả bi kịch và tội ác mới chân chính được vén lên.

"Đội trưởng Giang! Tin tốt! Hành động tại hiện trường công viên sinh thái kết thúc!" Bên kia điện thoại có người phấn khởi nói: "Chúng tôi thu giữ được một lượng lớn ma túy, đang cân đo phân loại chuẩn bị chuyển về văn phòng cục!"

Cạch!

Điện thoại vệ tinh tuột khỏi tay, rơi xuống đất.

Nhưng Giang Đình đã không còn nghe thấy hay cảm giác được gì nữa. Trong nháy mắt, tất cả không khí trong phổi tựa như bị rút ra, khoảng mấy giây anh không biết mình có đang phát ra âm thanh hay không, chờ đến lúc ý thức được, anh mới phát hiện cổ họng mình đã khản đặc:

"Hủy bỏ hành động, toàn bộ rút lui............."

"Rút lui!!"

Nhưng đã quá muộn.

Cùng lúc đó tiếng gào thông qua bộ đàm vang vọng khắp nhà máy nhựa, ánh lửa bốc lên trời cao, làn sóng không khí lật tung nóc nhà, vụ nổ làm tất cả xe cảnh sát xung quanh hiện trường lật đổ ầm ầm!

"Đội trưởng Giang quay lại!"

"Mau ngăn anh ấy lại!"

"Tiêu rồi, đội trưởng Giang xông vào rồi!"

.............

Bức tường bốc cháy đổ ập xuống, bốn phương tám hướng lửa cháy hừng hực, đến cả con người cũng cảm giác được sự nóng bỏng. Giang Đình đứng giữa biển lửa vô biển, tựa như từ giây phút đó, y đã không thể thoát khỏi luyện ngục đâm thấu tim gan này nữa.

Tiếng còi xe cảnh sát hú lên, từ xa đến gần.

...

"Giang Đình," Nghiêm Tà nắm lấy bả vai của anh, nhỏ giọng quát: "Tỉnh táo lại, Giang Đình!"

Xa xa phía cuối đường sắt, trong màn đêm mơ hồ lóe lên ánh sáng xanh đỏ, còi báo động như ẩn như hiện trong tiếng nước chảy điên cuồng.

Dọc theo hai bên bờ sông, lực lượng cảnh sát tìm kiếm cứu hộ của Kiến Ninh rốt cuộc cũng tới.

"Từ hiện trường vụ nổ tôi bị...............Bị trói lại, mấy tháng sau đó tôi vẫn luôn bị che mắt, bị giam


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp