Chương 76

Edit: Sabi

Mấy phút sau, điện thoại của Nghiêm Tà rung lên, trên màn hình hiện ra một khuôn mặt trẻ trung, âm trầm, dữ tợn.

Kim Kiệt, nam, quốc tịch Miến Điện. Tên không chắc chắn là tên thật, tuổi tác không rõ, khoảng từ hai mười sáu đến hai mươi chín. Lúc còn niên thiếu đã lăn lộn trong các băng nhóm xã hội đen ở địa phương, nhiều năm qua gã đã tham gia vào rất nhiều băng nhóm, những tội ác có chứng cứ xác thực bao gồm nhận tiền giết chết đối thủ trên các trận đấu quyền ở chợ đen, dùng súng trái phép, buôn lậu ngà voi, bắn nhau giết chết quân cảnh, buôn bán ma tuý số lượng lớn .v.v..

Năm năm trước, cảnh sát vũ trang ở biên giới Trung - Miến thu được một lô heroin, trong lúc giao chiến, phần lớn bọn buôn ma túy đều mất mạng tại chỗ, ngoài ra còn có hai tên tội phạm bị bắt sống. Nhưng trận vây quét đó lại không được tính là thành công một trăm phần trăm, bởi vì nội bộ bọn buôn ma túy có một tên xuất quỷ nhập thần, dưới tình huống bị năm sáu chiến sĩ cảnh sát vũ trang bọc đánh, gã lại đánh trọng thương hai người, toàn thân rút lui, đại đội cảnh sát đã tiến hành rải thảm tìm kiếm trong rừng rậm suốt ba ngày trời cũng không thấy bóng dáng gã đâu.

Sau đó, theo những gì bọn buôn ma túy khai báo, người trẻ tuổi này là "phía trên" phái xuống để giám sát việc áp tải vận chuyển, gã chịu trách nhiệm xử bắn nếu có người dám cả gan giấu hàng hoặc hoàng kim trong quá trình vận chuyển. Không một ai trong đội ngũ buôn lậu biết tên thật của gã, bình thường đều gọi là Anh Kiệt theo tập quán của người gốc Hoa, hoặc cung kính gọi là "Ba Kiệt" theo thói quen của người Miến Điện, chỉ có một lần thủ lĩnh của đội vận chuyển tôn kính gọi một câu "J Rô"

Từ đó về sau, người này dần dần mai danh ẩn tích khỏi biên giới Miến Điện, theo tuyên bố của phía quân cảnh Miến Điện thì gã đã chết ở biên giới Miến - Trung, ai mà biết được quân cảnh địa phương đã thu vào bao nhiêu tiền của những kẻ buôn bán ma tuý này.

Hiện tại, có vẻ như người này không những không chết, thậm chí còn vượt biên sang Trung Quốc.

"J Rô................" Nghiêm Tà vuốt cằm nói: "Nếu theo thứ tự xếp hàng trong bài tú lơ khơ, người này hẳn là nhân vật số ba trong tập đoàn buôn bán ma túy của K Bích, đúng không?"

Trong phòng ăn của khách sạn năm sao, tiếng đàn tao nhã, không khí thơm tho, nhân viên phục vụ đi lại rất nhẹ nhàng, xa xa truyền tới tiếng lách tách rất nhỏ của đèn xông tinh dầu.

Giang Đình dùng cái muỗng khuấy nhẹ vào chén cháo hải sản chỉ còn lại một nửa kia, rũ mắt nói: "Chắc thế!"

Nhưng Nghiêm Tà lại nhẹ nhàng nói: "Không đúng."

"..................."

"Ông chủ cùng nhân vật số ba của tập đoàn tội phạm đa quốc gia, hai người đơn thương độc mã chạy đến sân thượng nhà Hồ Vĩ Thắng lục soát một bọc 'Lam kim', là gan lớn, hay chê mạng lớn? Không lẽ là có nguyên nhân nào khác nữa."

Giang Đình nói: "Tôi làm sao biết được?"

Anh ngẩng đầu lên, hai người nhìn nhau không chớp mắt, một lúc lâu sau Giang Đình bất đắc dĩ giang hai tay ra, nói: "Những giả thiết của anh bây giờ đều vô nghĩa, anh làm sao biết được hai người này chỉ là gan lớn? Đêm đó trên quốc lộ bỏ hoang, lúc cứu viện của cảnh sát chạy tới, bề ngoài chỉ có hai tên đi xe mô-tô tới cứu viện J Rô, nhưng thực chất, phía xa xa còn có cả một đoàn xe của bọn tội phạm ma túy đang mai phục, nếu thực sự vùng lên bắn giết nhau liệu cảnh sát có thể toàn thân rút lui hay không cũng rất nói trước.................."

"Sau khi sự việc xảy ra, tôi đã hồi tưởng lại rất nhiều lần," Nghiêm Tà ngắt lời anh, "Tôi cảm thấy lần ở trên sân thượng đó, hai người bọn họ hình như không mang theo quân cứu viện."

Xung quanh an tĩnh, Giang Đình im lặng trong chốc lát, cuối cùng nói: "Vậy chúng ta chỉ có thể giả định, khi K Bích và J Rô leo lên sân thượng nhà Hồ Vĩ Thắng, bọn họ vô cùng chắc chắn sẽ không có cảnh sát chạy tới."

Bọn họ có nội gián, đối với tiến độ điều tra của cảnh sát nắm rõ như lòng bàn tay.

Nói cách khác, việc Giang Đình kéo theo Nghiêm Tà cùng xuất hiện, mới thực sự là bất ngờ đối với bọn họ.

"Liệu có khả năng túi hàng mẫu mà Hồ Vĩ Thắng cất giấu không phải cùng một loại 'lam kim' lưu thông trên chợ đen?" Nghiêm Tà đột nhiên nói: "Vì vậy bọn họ phải mang túi hàng mẫu này đi tiêu hủy ngay lập tức, thậm chí không thể sử dụng bàn tay của người khác?"

Vừa dứt lời hắn liền ý thức được cái giả thiết này không được thành lập, lời khai của kẻ chế tạo ma túy Đinh Gia Vượng đã được chứng thực, túi hàng mẫu này là Hồ Vĩ Thắng lấy trộm trong kho hàng lớn, thành phần hóa học của nó cũng không có tính chất đặc thù nào.

Suy nghĩ của Nghiêm Tà không khỏi hơi phân tán ra - nếu như tầm quan trọng của túi hàng mẫu kia không nằm trên thành phần hóa học, mà là nằm trên những phương diện khác?

Hắn cố gắng nhớ lại những sự việc phát sinh trên sân thượng, xuyên qua ký ức như màn sương mù dày đặc, hắn thấy rõ lúc ấy túi ma túy đang nằm trong tay Giang Đình, ngay lúc đó một hình ảnh không tầm thường mơ hồ hiện lên từ sâu trong tâm trí, suy nghĩ đột nhiên lại bị Giang Đình làm gián đoạn:

"Hiện tại anh hỏi cái này, là muốn chứng minh người Miến Điện gốc Hoa này không phải J Rô hay là thế nào?"

"Hả?"

Giang Đình chỉ chỉ màn hình điện thoại, nói: "Đúng là gã."

Nghiêm Tà hoàn hồn, đuôi lông mày giật giật.

"Anh có nhớ tôi từng nói qua, sau khi phát hiện ra sự tồn tại của Lam kim một hợp chất Fentanyl kiểu mới, tôi đã từng độc lập điều tra qua tập đoàn ma túy khổng lồ này không? Mấy tên mật thám từng đề cập đến sự tồn tại của người Miến Điện này với tôi. Tôi đoán nguyên nhân là vì nhân cách phản xã hội, hơn nữa tuổi tác cũng tương đồng, K Bích cực kỳ tin tưởng tên vệ sĩ kiêm em trai này, nhưng tôi không chắc chắn gã là thủ hạ số hai hay số ba dưới trường K Bích. Nói cách khác, không ai biết hắn là Q hay là J."

Giang Đình cuối cùng cũng bỏ cái muỗng sứ màu trắng xuống, ra hiệu cho nhân viên phục vụ dọn chén cháo đi, sau đó dùng nước trà súc miệng, nói tiếp: "Nếu tôi muốn tiêu diệt tập đoàn này, trước tiên phải biết rõ cơ cấu bên trong của nó. Nhưng việc này đã tiêu tốn của tôi rất nhiều thời gian, bởi vì hành tung của K Bích và người Miến Điện này cực kỳ khó nắm bắt, tôi thậm chí còn không thể lấy được bất kỳ dữ liệu hình ảnh nào....... Cho tới lúc có một tên nằm vùng biệt hiệu 'Đinh Tán', thành công thâm nhập vào nội bộ tập đoàn."

Khi nhắc tới 'Đinh Tán' giọng nói của Giang Đình đột nhiên dừng lại trong chốc lát.

Nghiêm Tà ngồi bên cạnh nhìn chằm chằm vào mắt anh, cũng không lên tiếng thúc giục.

"Thông tin tình báo của 'Đinh Tán' giúp tôi xác định có một người tên là Q Cơ nữa." Một lát sau Giang Đình dùng sức hít sâu một hơi, khàn khàn nói: "Tóm lại, phân công công việc của bọn họ là như vầy, K Bích là người điều khiển từ xa tất cả các quyết sách, Q Cơ chịu trách nhiệm thi hành một số kế hoạch, trong khi đó J Rô phụ trách đảm bảo tất cả mọi người đều trung thành chấp hành mệnh lệnh của K Bích đến cùng, gã đồng thời còn nắm giữ quyền hạn giám sát, khắc phục hậu quả, hình phạt diệt khẩu v.v.. phía sau rất nhiều tội ác đẫm máu đều có bóng dáng của gã."

"Theo như anh nói, thì có vẻ như mức độ tham dự của Q Cơ là thấp nhất?" Nghiêm Tà đột nhiên hỏi.

Giang Đình nhướn mày: "Vì Đinh Tán từng nói qua, Q Cơ là phụ nữ."

Nghiêm Tà không nghĩ tới điều này, sững sờ.

"Đinh Tán là một nằm vùng vô cùng xuất sắc, vô cùng dũng cảm, gã đã từng làm người liên lạc trực tiếp của Q Cơ, rất nhiều thông tin tình báo truyền cho cảnh sát đều là trộm được từ chỗ của cô ta." Giang Đình nhếch miệng, đó tuy là dáng vẻ của một nụ cười, nhìn qua lại không hề vui vẻ: "Bao gồm cả vụ nổ nhà máy nhựa Cung Châu - địa điểm giao dịch ma tuý vào ba năm trước."

Vụ nổ nhà máy nhựa Cung Châu!

Sắc mặt của Nghiêm Tà hơi thay đổi.

Bình trà đặc lúc trước nhân viên phục vụ mang lên đã nguội, nhưng Giang Đình dường như không cảm giác được vị đắng chát, từng hớp từng hớp uống cạn phần trà xanh còn sót lại. Hai người trầm mặc khoảng một phút đồng hồ, cuối cùng Nghiêm Tà mới ra mặt lý giải manh mối, hỏi: "Tin tình báo mà ba năm trước Đinh Tán tuồn ra là sai, hay là có nội gián mật báo với Q Cơ, mới dẫn đến... Toàn đội các anh bị diệt?"

Vừa dứt lời, hắn liền ý thức được mình vừa hỏi tới vấn đề nhạy cảm nhất đời này của Giang Đình.

Giang Đình ho khan mấy tiếng, xua tay tỏ ý không sao, sau đó mới ngẩng đầu lên nhìn hắn, trong mắt lóe lên tia giễu cợt: "Nếu tôi biết nội gián là ai, hiện tại còn kiên nhẫn ngồi đây sao?"

Những lời mỉa mai này dường như không hướng về Nghiêm Tà, ngược lại giống như nhằm vào chính y.

Nghiêm Tà nhất thời không biết nên nói cái gì, chỉ nghe Giang Đình tựa như đang lẩm bẩm, nói: "Nếu không hoàn toàn giết được bọn chúng, làm sao có thể phơi bày tất cả bí mật của tập đoàn buôn bán ma túy này cho thiên hạ thấy đây."

Điện thoại di động của Nghiêm Tà vang lên âm báo tin nhắn, phá vỡ sự yên tĩnh như ma chướng này. Hắn mở tin nhắn ra đọc, rồi đứng lên nói: "Tôi cần phải quay lại, đội giám sát cuối cùng cũng phát hiện manh mối của Uông Hưng Nghiệp ở hệ thống giám sát an ninh công cộng. Anh đoán xem tên béo này làm sao chạy thoát khỏi thiên la địa võng của cảnh sát?"

Giang Đình ngẩng đầu lên nhìn, chỉ nghe Nghiêm Tà nghiến răng nghiến lợi nói: "Cái lùm mé, đạp xe đạp!"

".............." Giang Đính cầm chìa khóa G65 lên: "Tôi đưa anh về."

Nhưng anh còn chưa kịp đứng lên đã bị Nghiêm Tà ấn bả vai đè lại ngồi trên ghế: "Anh vừa uống trà lạnh, không tốt cho dạ dày, cần phải sưởi ấm một lát." Sau đó hắn vẫy tay gọi nhân viên phục vụ lại: "Chỗ các em có canh hầm thuốc không, mang lên đây một chén nhỏ không thịt không dầu còn nóng, còn nữa đưa hóa đơn để anh ký."

Giang Đình chịu thua, hỏi: "Đêm này anh còn tăng ca không?"

Nghiêm Tà nghiêng đầu nhìn y xấu xa cười một tiếng: "Giường đơn gối chiếc không ngủ được hả?"

".................."

"Ngoan ~" Nghiêm Tà cúi xuống nói nhỏ bên tai y: "Chờ phá được vụ án đảm bảo đêm nào cũng sẽ ngủ cùng cưng."

Nhân viên phục vụ vừa lúc quay đầu lại, đứng tại chỗ miệng mở lớn thành chữ O. Giang Đình mặt vô cảm đỡ trán, chỉ có Nghiêm Tà ký xong hóa đơn, rất tự nhiên phóng khoáng đón xe quay lại Cục thành phố.

Mãi cho đến khi bóng dáng của hắn hoàn toàn biến mất ở bên ngoài nhà hàng, Giang Đình mới chậm rãi thả tay xuống, nhìn chằm chằm chén canh nóng trong veo thơm ngon trước mắt, gương mặt tỉnh táo giữa hơi nóng mờ mịt có chút mông lung không rõ.

Nhân viên phục vụ đứng xa xa bên ngoài căn phòng trang nhã, nhìn lén người đàn ông tuấn tú không nhìn ra tuổi này.

Giang Đình phát hiện ánh mắt hiếu kỳ, nhưng lại lười phản ứng.

Giống như không ngừng tua nhanh một bộ phim, trong đầu anh thoáng qua mỗi một cảnh mỗi một lời thoại vừa rồi, linh hồn giống như bị tách ra khỏi thân thể, trôi lơ lửng giữa không trung, dùng góc độ của người ngoài thay đổi góc độ âm thanh ánh sáng còn liên tục quan sát đánh giá, cho đến khi chắc chắn rằng không có chỗ nào không hoàn mỹ.

Không biết qua bao lâu, nhân viên phục vụ đang nhàm chán nghiên cứu những cái tua rua tuyệt đẹp trên rèm cửa sổ, đột nhiên liếc thấy vị khách đẹp trai kia động đậy - cuối cùng anh cầm lấy chiếc muỗng gác ở đó đã lâu, chậm rãi nhấp một hớp canh đã sớm không còn hơi nóng.

"Tiên sinh, xin hỏi ngài có muốn đổi một chén nóng hơn không?" Nhân viên phục vụ lật đật tiến lên hỏi.

Ai dè vị khách kia chỉ lắc đầu một cái, ngay cả câu "Không cần" cũng không thèm nói, cứ thế từng muỗng uống hết chén canh nguội ngắt.

***

Mười hai giờ đêm.

Mây đen cuồn cuộn, tiếng gió rít gào. Một tia chớp đột nhiên xẹt qua bầu trời đêm Cung Châu, sau mấy giây, sấm rền chớp giật cuộn ngang chân trời, mưa như trút nước rào rào dội xuống.

Sân thượng khu chung cư, cửa sắt rầm một tiếng bị đẩy ra.

Một bóng người đàn ông béo lùn mặc áo mưa xanh đen lảo đảo, giày cao su rót đầy nước mua dẫm xuống bùn lầy, phát ra âm thanh lõm bõm. Nhưng gã không thèm quan tâm đến vẻ chật vật trên người mình, nắm thật chặt chiếc ô đã sớm được gấp lại, mò mẫm một lúc lâu trên sân thượng trong cơn mưa xối xả, rốt cuộc cũng tìm được một chỗ có thể gắng gượng náu thân trú mưa, gã co quắp thân thể ngồi xuống, lau sạch tầng tầng lớp lớp mồ hôi cùng nước mưa ở trên mặt.

"Con chó cái, con điếm thúi..........." Gã cởi ủng cao su đổ nước đọng bên trong ra, trề môi mắng khẽ: "Tao không giết được mày, đợi xem ông đây có giết được mày không.........."

Đoàng!!!

Lại một tia chớp kèm theo tiếng sấm kinh thiên động địa đánh xuống, thế giới trong nháy mắt bừng sáng.

Động tác của Uông Hưng Nghiệp đột nhiên cứng đờ, máu toàn thân trong phút chốc hóa thành băng, sắc mặt trắng xanh như gặp phải quỷ sống.

Trên khoảng đất trống trước mặt lão ta, bảy tám tên áo đen che mặt chẳng biết đứng ở đó từ lúc nào, mặt và tay đều giấu sau áo mưa, giống như cương thi thừa dịp đêm tối trời mưa bò ra khỏi mồ mả, thẳng đờ bao vây xung quanh lão.

"..................Không, không," Uông Hưng Nghiệp rụt tay rụt chân bò về phía sau, mỡ trên toàn thân đồng loạt run rẩy dữ dội: "Cút, chúng mày không dám ra tay ở chỗ này, chúng mày không dám.......Cút! Cút!"

Một giọng nói trầm thấp dễ nghe vang lên từ sau lưng đám người: "Vì sao?"

Bọn "cương thi" đồng loạt nghiêng người, chính giữa sân thượng, A Kiệt tay phải cầm súng, tay trái cầm cán ô màu đen, dưới ô là một người đàn ông mặc áo đen quần đen không rõ mặt, hình như đang mỉm cười nhìn Uông Hưng Nghiệp.

Con ngươi của Uông Hưng Nghiệp ngừng di chuyển ngay khi chạm vào đối phương, sau đó run rẩy đến nỗi thiếu chút nữa rơi ra khỏi hốc mắt, giọng điệu run rẩy nói không thành câu: "Không thể nào..........Tha cho tôi, tha cho tôi.........Không thể nào..............."

"Tại sao không dám ra tay ở đây?" K Bích hết sức nhẹ nhàng, thậm chí phải gọi là lịch sự lễ phép nhắc lại.

"Tha cho tôi!" Uông Hưng Nghiệp hét lên: "Tôi không hề muốn giết con nhỏ đó! Thật sự không muốn! Vụ đâm xe cảnh sát ở huyện Giang Dương là tôi sai, nhưng đó cũng là vì tự vệ! Năm ngoái, con nhỏ họ Lý kia đã trông thấy tôi! Xin ngài tha mạng! Tha mạng..............!!"

Uông Hưng Nghiệp lăn một vòng, lổm ngổm bò trên đất, muốn ôm đùi K Bích, lại bị A Kiệt đạp một phát ngã nhào vào trong nước bùn.

K Bích chậm rãi ngồi xổm xuống, nhìn tên béo lăn lộn hít khí nhịn đau, cười hỏi: "Mày nhìn thấy tên cảnh sát kia?"

Mặt Uông Hưng Nghiệp trắng bệch như người chết, một lúc lâu sau mới thấp thỏm gật đầu một cái.

"Có ý kiến gì không?"

Tên béo họ Uông kia không nghĩ tới gã lại hỏi như vậy, mất ây giây mới phản ứng lại, miệng lão ngậm lại co rút, không biết phải nói gì: "Tôi.........Thấy.........Cảnh sát.........Tôi không biết hắn là............"

"Mày xem," K Bích tiếc nuối, nói, "Ngay cả một câu nịnh nọt mày cũng không nói nổi, bảo tao tha cho mày kiểu gì đây."

Giữa tiếng gào khóc hoảng sợ của tên béo K Bích chậm rãi đứng lên, cất bước đi về phía trước, mấy tên "cương thi" lập tức tiến lên lôi Uông Hưng Nghiệp đang lăn lộn dưới đất lên, kéo về phía lan can tầng thượng.

A Kiệt che dù nhanh chóng đuổi kịp, thấp giọng hỏi: "Xử lý thế nào đây, đại ca?"

"Sợ tội tự sát."

A Kiệt lập tức quay đầu nháy mắt, thủ hạ hiểu ý rời đi.

"Thế những việc khác kết thúc thế nào?"

K Bích xuyên qua sân thượng bị mưa đêm xói mòn, đi đến hành lang tối như hũ nút, không thèm quan tâm phẩy nước mưa trên vai: "Cảnh sát sẽ giúp chúng ta sắp xếp rõ ràng."

A Kiệt gật đầu.

"Để cho người thích hợp tới làm chuyện thích hợp, so với việc gì cũng tự mình ra tay an toàn thuận lợi hơn nhiều." K Bích cười nói: "Đi thôi."

Mấy phút sau, dưới tòa nhà khu chung cư đưa

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play