Chương 64

Edit: Sabi

Sáng hôm sau, núi Thiên Tung.

Một chiếc Mercedes - Benz G chạy băng băng trên đường núi, dọc đường đi bị nhánh cây sắc bén rạch qua rạch lại để lại vô số vết xước trên thân xe, cuối cùng ầm một tiếng, tắt máy đậu bên lề đường.

"Bố đờ cờ mờ..........." Nghiêm Tà đóng cửa xe cái rầm, đau lòng sờ sờ cửa với mui xe, đỡ Giang Đình sắc mặt tái nhợt ra khỏi xe: "Bà mịa, tới cái địa phương quỷ quái này một chuyến thật đúng là chịu tội."

Giang Đình không nói nên lời khoát tay, đột nhiên che miệng: "Oẹ!"

Giây phút đó, Nghiêm Tà còn tưởng y sẽ nôn lên người mình, lại phát hiện y chỉ nôn khan, Giang Đình khụ khụ mấy tiếng mới miễn cưỡng áp chế cái dạ dày đang sôi trào xuống, nhận lấy chai nước uống mấy hớp.

"Anh thật là," mặt Nghiêm Tà tràn đầy vẻ đau lòng: "Đừng cố chống đỡ, sợ cái gì chứ, có bầu thì chúng mình đi lĩnh giấy chứng nhận thôi."

Giang Đình khó khăn lắm mới nuốt được ngụm nước xuống cổ, kiệt sức hỏi: "Anh nói xem, nơi này là rừng núi hoang vu, nếu chôn vùi anh ở đây ba tháng liệu có ai phát hiện ra không?"

Nghiêm Tà: "Ây dồ! Anh còn làm giá, phí dinh dưỡng không đủ làm sính lễ ? Anh có muốn mua thêm gì không, hay mua thêm cho anh hai cặp vòng tay long phượng bằng vàng nặng nửa cân nhé?"

Lối ra vào của mấy con đường đi lên núi Thiên Tung đều có cảnh sát kiểm tra, khu vực xảy ra vụ án đã bị dây cảnh giới vây quanh, lúc đi lên núi trên đường còn có mấy điểm bị kẹt xe. Nghiêm Tà biết đường núi khó đi, đã đặc biệt đến trung tâm thành phố lái ra chiếc G65 bị bụi phủ đã lâu, nhưng quả thực càng đến rừng phượng hoàng đường lại càng gập ghềnh khó đi, cuối cùng chỉ có thể đem chiếc G65 vứt ở bên đường cho xong chuyện.

Hai người bước thấp bước cao, dìu đỡ nhau băng qua rừng cây, bôn ba đi về phía rừng cây phượng hoàng đỏ rực kia.

Nghiêm Tà nói: "Cũng xêm xêm rồi, tam thư lục lễ (1), kiệu tám người khiêng, giấy tờ nhà đất có thể thêm tên em vào, nhưng lĩnh giấy chứng nhận kết hôn thì nhất định phải nghe tôi. Những điều kiện khác chúng ta có thể bàn lại, tiệc rượu thì tổ chức bên ah hay là bên tôi? Hay là tổ chức cả hai bên đi? Của hồi môn cũng không cần, anh giữ lại cho chính mình đi, chắc là phải bù thêm cho anh một ít."

Giang Đình một tay vịn hòn đá, một tay thì bị Nghiêm Tà kéo, cắn răng dùng sức leo lên dốc núi, lảo đảo một lúc mới đứng vững.

"Thân thể này của anh phải chăm sóc cho thật tốt mới được." Nghiêm Tà lải nhải dạy dỗ y: "Anh xem bản thân đã thế này rồi, sau này có phá án cũng đừng liều mạng như vậy nữa, không có việc gì thì tốt nhất cứ ở trong nhà nuôi chó tưới hoa, nếu không thì đi dạo phố uống trà chiều................."

Giang Đình vịn đầu gối thở hổn hển một lúc, "Tới rồi."

"Hả?"

Giang Đình hất cằm ra hiệu: "Nơi hành hình."

Nghiêm Tà quay đầu lại nhìn, trên đỉnh núi cách đó không xa, cây phượng hoàng tươi tốt um tùm mọc chằng chịt, dây cảnh giới vàng đen được cọc gỗ giữ lấy vây quanh trên bãi đất trống, mặt đất ở trong đó lõm xuống một cái hố sâu rất nổi bật.

Đó chính là nơi chôn cất Hạ Lương, cũng là nơi Bộ Vi và Thân Hiểu Kỳ bị tấn công.

"Buổi trà chiều đang chờ tôi đây," Giang Đình thổn thức nói, đứng lên loạng choạng bước tới.

Xương cốt của Hạ Lương đã được nhấc ra chuyển đi, ngay cả bụi, đất, cát và đá dưới đáy hố cũng bị đào mất một tầng, do Cẩu Lợi đích thân giám sát vận chuyển về Cục thành phố làm kiểm nghiệm. Giang Đình ngồi chồm hổm bên mép hố hình nón ngược nhìn xuống, Nghiêm Tà đi tới đứng bên cạnh anh, nghe thấy anh nói: "Độ sâu này ít nhất cũng phải hơn một mét nhỉ."

"Ừm, chính xác mà nói, chỗ sâu nhất phải gần hai mét, đất đào lên được đắp đống ở trong rừng phượng hoàng. Đáy hố bị cỏ dại, lá rụng, cành cây che phủ, phần lớn các cành cây lớn nhỏ trong đó đều có dấu vết bị đè gãy."

"Bẫy?"

"Đó là một cái bẫy mánh khóe đơn giản nhưng hiệu quả, cách đây mấy năm tôi đi Châu Phi săn thú từng tự mình làm qua. Đầu tiên là đào đất lên, phía trên cùng dùng cành cây và cỏ làm tầng chịu trọng lực, ở dưới thì chất thêm đất đá và lá rụng, dùng thịt làm mồi nhử; sau khi con mồi đến sẽ đè gãy cành cây và đống cỏ yếu ớt, rầm một tiếng liền rơi xuống hố đất."

Giang Đình quay đầu liếc hắn: "Vậy mồi nhử chắc là nước, đúng không?"

"Chắc là vậy," Nghiêm Tà nói, "Theo suy đoán của đội điều tra kỹ thuật tại hiện trường, Thân Hiểu Kỳ chắc là đã đứng trên cái bẫy uống sạch chai nước kia, sức nặng của chính cậu ta dồn lên tầng chịu trọng lực, rồi bất ngờ rơi xuống đè lên người Hạ Lương."

Hai người bọn họ không hẹn mà cùng im lặng trong giây lát.

Nghĩ lại cảnh tượng kia thực sự khiến người ta khiếp sợ, mặt đất dưới chân đột nhiên sụp đổ, rơi xuống trực tiếp mặt đối mặt với một cổ thi thể...........

Giang Đình ho khan: "Có lấy được dấu chân cùng vân tay ở gần đây không?"

"Lấy được một ít dấu chân, tất cả các cột mốc trên mặt đất cũng đã được kiểm tra. Có điều, buổi tối hôm đó xung quanh đây đều có mưa, hiện trường bị tổn hại nghiêm trọng, nên cũng không có nhiều giá trị để tham khảo." Nghiêm Tà thở dài nói: "Trước mắt có thể khẳng định một điều là lúc vụ án xảy ra tại hiện trường không chỉ có một người, điều này khớp với lời khai của Lý Vũ Hân, chắc là nhóm bắt cóc được kẻ chủ mưu ở phía sau phái tới."

"Một nhóm cũng có thể chạy thoát?"

"Anh tự nhìn điều kiện địa lý xung quanh đây đi." Nghiêm Tà bất đắc dĩ chỉ: "Dốc núi, bụi cây, rừng rậm nguyên sinh - Tôi còn chưa nói đến việc trốn vào hố, anh nhìn mấy cái hố trũng đầy mặt đất cao hơn nửa người kia đi, cách mười mét cũng không phát hiện ra được."

Giang Đình thản nhiên nói: "Anh thôi đi, là do tổ khám nghiệm hiện trường của các anh quá qua loa." Vừa nói anh vừa đứng dậy, kết quả ngồi xổm lâu khiến hai chân bị tê, không chịu khống chế ngã vào trong hố đất.

"Này, cẩn thận!"

Nghiêm Tà nhanh tay lẹ mắt, trong nháy mắt trước khi Giang Đình ngã xuống hố đất kéo anh vào lòng, theo quán tính hai người đồng loạt lui về phía sau mấy bước.

"......................"

Cả khuôn mặt của Giang Đình bị Nghiêm Tà đè vào giữa hõm vai, mùi hormone nam hòa trộn với mùi nước hoa dễ chịu phả vào mặt. Vẻ mặt của anh đột nhiên cứng lại, anh chậm rãi ngẩng đầu lên lui về phía sau nửa bước, đang định làm như không có chuyện gì xóa cái chủ đề này đi, lại phát hiện trong mắt Nghiêm Tà lộ ra vẻ nghi hoặc.

"Anh cố ý đúng không?" Nghiêm Tà nói như vậy.

Giang Đình: "................."

"Vậy cũng phải đợi về xe đã chứ, đây là hiện trường vụ án đó, ảnh hưởng nhiều không tốt lắm đâu."

Giang Đình hít một hơi thật sâu, nhanh chóng ép buộc đầu óc mình hồi tưởng lại từng màn cảnh tượng cảm động ở dưới đáy sông huyện Giang Dương. Sau nửa phút, trình độ xây dựng tâm lý và tu dưỡng của bản thân y nhanh chóng được cải thiện theo cấp số nhân, bình tĩnh nói: "Chúng ta hãy tái hiện lại vụ án một lần nữa đi."

Nghiêm Tà sờ cằm, hiển nhiên vẫn còn rất hoài nghi.

"Từ dấu vết tại hiện trường, dấu chân của bọn bắt cóc và hai nạn nhân lần lượt chia ra đi tới dưới sườn núi, sau đó dấu chân của hai nạn nhân biến mất, mà dấu chân của bọn bắt cóc lại đi vào sâu hơn, chắc là vác nạn nhân lên đỉnh núi, lên vị trí này."

Giang Đình đi đến chỗ cách đó không xa cắm cọc tiêu màu vàng xuống, cúi người gạt bụi cỏ ra, quan sát dấu vết trong bùn đất đã khô, sau đó theo ký hiệu trở lại bên hố đất:

"Về sau không biết đã phát sinh chuyện gì, có thể là Bộ Vi bị bọn bắt cóc khống chế hoặc ngất đi giống như Lý Vũ Hân, Thân Hiểu Kỳ một mình đi tới cái bẫy để lấy chai nước, rơi xuống cái hố đất do bọn bắt cóc đào từ trước, sau đó làm tổn hại thi thể đã bị phân hủy của Hạ Lương."

Nghiêm Tà nói: "Nhưng từ trong móng tay của Hạ Lương vẫn có thể xét nghiệm ra ADN của Lý Vũ Hân, điều này đủ để chứng minh người giết cậu ta là ai."

"Một chuyện chỉ cần đã xảy ra, tất yếu sẽ để lại chứng cớ... Anh nhìn này, dưới đáy hố rõ ràng có để lại dấu vết Thân Hiểu Kỳ từng giãy giụa, chai nước khoáng đã rơi xuống hố trong quá trình cậu ta giãy giụa."

Giang Đình vừa nói vừa ngồi chồm hổm xuống, bên rìa hố đã được cảnh sát đặt mấy hòn đá làm điểm chống đỡ, anh muốn từ từ leo xuống xem xét phía dưới hố, lại bị Nghiêm Tà ngăn lại: "Trơn lắm, anh đừng xuống." Vừa dứt lời hắn đã nhảy xuống hố bằng kỹ năng nhanh nhẹn của mình.

Giang Đình coi như không có chuyện gì, bình tĩnh ngồi xổm phía trên nhìn Nghiêm Tà cẩn thận kiểm tra khắp nơi dưới đáy hố, qua một lúc lâu mới hỏi: "Có phát hiện gì không?"

"Không có! Anh làm gì vậy? Cẩn thận kẻo ngã lại để tôi phải đỡ! Tuy tôi không ngại đỡ anh, nhưng cùng một chiêu không nên dùng hai lần!"

Giang Đình: ".................."

Nghiêm Tà tự mình cảm thấy rất vui vẻ, đứng lên, phủi ống tay áo dính đầy bụi đất:

"Cái chai nước rỗng đã được đội kỹ thuật lấy về xét nghiệm từ trong ra ngoài, ngay cả phần nilon trên thân bình cũng bị cắt ra làm phân tích hóa nghiệm, căn bản chính là một chai nước suối bình thường, trong thành phần cũng không có trộn lẫn thuốc lung tung, nước bọt trên miệng chai và vân tay trên thân chai đều là của cùng một người, nói cách khác, nếu loại bỏ tình huống Thân Hiểu Kỳ miệng đối miệng đút cho Bộ Vi, như vậy toàn bộ nước trong chai là một mình cậu ta uống, Bộ Vi hoàn toàn không có phần, khớp với hình tượng 'phản bội' trong vụ án bắt cóc."

Giang Đình im lặng gật đầu.

"Chúng ta tái hiện lại tình huống lúc vụ án phát sinh," Nghiêm Tà nói: "Giả sử bọn bắt cóc dùng phương thức dụ dỗ hoặc uy hiếp khiến hai nạn nhân đi đến khu vực gần rừng phượng hoàng. Sau đó để một chai nước trên bãi đất trống khiến một người đang khao khát được sống như Thân Hiểu Kỳ bò qua uống sạch, rồi rơi xuống hố đất; cuối cùng đánh thức Bộ Vi, giống như Lý Vũ Hân, bọn chúng ép buộc cô bé hành hình kẻ đã phản bội mình là Thân Hiểu Kỳ."

Nghiêm Tà dẫm vào hòn đá leo lên mặt đất, ngồi xổm xuống khoa tay múa chân:

"Nhưng ở khoảng cách này, Bộ Vi dù có làm cách nào cùng không thể với tới Thân Hiểu Kỳ, trừ khi dùng đá ném vỡ đầu cậu ta."

"Bộ Vi làm gì có sức nâng một tảng đá lớn lên." Giang Đình lắc đầu nói: "Hơn nữa, tầm quan trọng của việc tự tay giết người ở cự ly gần cùng với việc sử dụng vũ khí ở tầm xa có ý nghĩa hoàn toàn khác nhau, anh có thể nhìn ra từ móng tay của Hạ Lương - Lý Vũ Hân chắc chắn đã trải qua một trận vật lộn mới có thể dùng dao đâm chết cậu ta. Từ cổ chí kim, trong các nghi thức hành hình, cách thức sát hại không những là một phần rất quan trọng mà còn là việc không thể thay đổi."

"Cho nên bọn bắt cóc phí công mất sức lôi Thân Hiểu Kỳ từ dưới hố đất lên, chỉ là để Bộ Vi tự tay đâm chết cậu ta? Sao không đưa con dao cho Bộ Vi, sau đó đẩy cô bé xuống dưới? Trọng lượng của cô bé rõ ràng nhẹ hơn nhiều mà."

Nghiêm Tà và Giang Đình đứng bên rìa hố, trố mắt nhìn nhau, hai người đều có cảm giác cực kỳ quái dị.

Đột nhiên Giang Đình giống như nghĩ tới điều gì đó: "...........Anh cảm thấy có bao nhiêu khả năng K Bích xuất hiện ở hiện trường vào ngày vụ án xảy ra?"

"Nếu tôi là kẻ buôn ma túy, tôi chắc chắn sẽ không dám lộ diện khi cảnh sát đang bao vây ngọn núi, Lý Vũ Hân cũng khai rõ, kẻ chủ mưu phía sau liên lạc với cô bé thông qua điện thoại vệ tinh. Nhưng K Bích thì khó nói lắm, chủ yếu là vì chúng ta đã từng gặp qua hắn trên sân thượng nhà Hồ Vĩ Thắng, phong cách hành sự của trùm buôn ma túy này giống như............." Nghiêm Tà cau mày cân nhắc cách dùng từ, nói: "Ngại mình mạng lớn."

Giang Đình cười khẽ: "Tôi thì ngược lại, cảm thấy hắn sẽ không xuất hiện ở đây, hơn nữa cũng sẽ không nói chuyện điện thoại với người ở hiện trường vào ngày vụ án xảy ra."

"Tại sao?"

"Xe chỉ huy."

Câu trả lời này tương đối đơn giản, nhưng Nghiêm Tà lại đột nhiên tỉnh ngộ.

Vào ngày vụ án xảy ra, mấy chiếc xe chỉ huy ở xung quanh, bất kỳ tín hiệu sóng ngắn hay vệ tinh truyền tin nào cũng không tránh khỏi các băng tần trong hệ thống giám sát của xe chỉ huy. Nói cách khác, giống như K Bích đã từng nghe lén toàn bộ quá trình Lý Vũ Hân giết chết Hạ Lương, nếu hắn muốn thỏa mãn sự cố chấp cực đoan đối với nghi thức hành hình, chỉ có thể để thuộc hạ quay lại toàn bộ quá trình!

"Núi rừng hoang vu, không thể khiêng cả cái camera lên đây được, nếu quá trình hành hình ở dưới đáy hố thì quay bằng điện thoại lại không được rõ nét." Giang Đình nhàn nhạt nói: "Cho nên, chỉ có thể kéo Thân Hiểu Kỳ lên, mấy tên bắt cóc vây quanh nạn nhân, giống như lúc Lý Vũ Hân giết chết Hạ Lương............"

"Nhưng tại sao hai nạn nhân lại được tìm thấy dưới sườn núi? Bị bọn bắt cóc trói lại đẩy xuống?" Nghiêm Tà nghi ngờ hỏi.

Vấn đề này thực sự rất khó giải thích.

Cho dù bọn họ dùng hết tất cả các bằng chứng tại hiện trường khôi phục lại tình huống lúc vụ án xảy ra, cũng không thể nhìn xa trông rộng như thiên nhãn, hoặc là quay ngược thời gian, trở lại hiện trường để chứng kiến toàn bộ những gì mà nạn nhân đã trải qua.

Giang Đình hít sâu một hơi, dùng ngón tay vẫn còn đeo bao tay nhẹ nhàng vuốt ve cổ của mình, qua một lúc lâu mới lẩm bẩm: "Có lẽ Bộ Vi đã đưa ra lựa chọn hoàn toàn khác với lựa chọn của Lý Vũ Hân, khiến cho cô bé cũng phải bị hành hình.............Nhưng cho dù nói thế nào thì ngã xuống vách núi quả thực rất kỳ lạ."

Nghiêm Tà vốn đang đắm chìm trong vụ án, kết quả vừa liếc qua đã thấy anh khẽ ngước đầu lên vuốt ve chiếc cổ vừa thon dài vừa thẳng tắp của mình, hắn đột nhiên mất kiểm soát nuốt nước bọt một cái.

Giang Đình hỏi: "Anh thấy sao?"

"Ờ, hả? Cái gì?"

Giang Đình: "....................."

Hai người ngơ ngác nhìn nhau, Nghiêm Tà vội vàng nhìn đồng hồ để che giấu tư tưởng mất tập trung của mình: "Đi thôi, ở đây cũng mấy tiếng rồi, quan sát tiếp cũng không có ích gì. Thôi thì cứ đợi nạn nhân tỉnh lại rồi tính tiếp."

Chính xác, cục diện giằng co khó lường trước mắt, chỉ có thể đợi đến lúc Bộ Vi hay Thân Hiểu Kỳ tỉnh lại mới có thể cung cấp được manh mối mấu chốt, trừ như vậy ra hiện tại rất khó đạt được tiến triển đột phá.

Giang Đình cũng không có biện pháp, lúc này đã hơn bốn giờ rồi, đoán chừng phải đến tối mới có thể về đến thành phố Kiến Ninh. Hai người bọn họ lại cẩn thận từng li từng tí loạng choạng theo dốc núi đi xuống, Nghiêm Tà thỉnh thoảng sẽ đỡ Giang Đình sắp ngã, đi rất lâu mới ra khỏi rừng cây quay lại xe, chiếc xe việt dã như được phóng thích bắn ra với tính năng đi đường núi ưu việt của nó.

Buồng xe lắc lư xóc nảy trên đường núi gập ghềnh, Nghiêm Tà lấy bao thuốc lá hướng về phía Giang Đình tỏ ý, người sau mặt mũi tái nhợt, yếu ớt xua tay bày tỏ không cần.

"Nhìn sắc mặt của anh này," Nghiêm Tà tự mình châm điếu thuốc, nói: "Đợi lát nữa về đến thành phố mời anh ăn cơm, bù lại."

Giọng nói rõ ràng bình tĩnh của Giang Đình lúc phân tích vụ án, giờ phút này lại trở nên rất yếu ớt: "Nhắc đến ăn cơm, cẩn thận tôi nôn lên xe anh...................."

Giang Đình còn chưa kịp nói xong, Nghiêm Tà hoảng sợ nhìn lại, đạp phanh xe, két một tiếng, chiếc xe dừng lại.

Giang Đình đầu óc choáng váng lúc này mới nhớ tới xe của người ta là G65 loại tốt nhất, nếu thật sự nôn ở trên xe ước chừng sẽ bị Nghiêm Tà bắt lại bán thân.......Bán thận, liền vội vàng ngồi thẳng lưng lên: "Không sao, tôi còn có thể................"

Giây tiếp theo anh nghẹn lời.

Nghiêm Tà không mở cửa sổ, cũng không đuổi y xuống xe, mà là không chút do dự, vội vã cởi áo ra, hai tay nâng lên trước mặt anh nói: "Nôn đi."

Giang Đình: "?"

Toàn bộ ham muốn của Giang Đình vốn đang dời sông lấp biển lúc nhìn thấy nhãn hiệu của cái áo kia cũng phải cắn răng nhịn trở về, nhưng Nghiêm Tà căn bản không quan tâm đến điều này. Hắn giống như vô tâm, thực tế lại cố ý xoay người, phô bày toàn bộ đường cong cường tráng trên nửa thân trên của mình, thổn thức nói: "Nhiều năm như vậy, tôi cam tâm tình nguyện bị giáo dục

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play