Chương 49
Edit: Sabi
Phòng ăn sáng của khách sạn.
Vợ chồng ông chủ khách sạn nghe tin vừa mới chạy tới, cùng với bốn nam sinh nữ sinh được bố trí ổn thỏa trong phòng ăn, ngồi thành từng cặp bên cạnh ba cái bàn tròn. Bên ngoài cửa ra vào có mấy tên cảnh sát hình sự canh giữ, khuôn mặt vô cảm lạnh lùng, ánh mắt sắc bén quét qua từng khuôn mặt bất an trong phòng.
Đàm Sảng len lén ngước mắt lên, nhìn về Vương Khoa đang ngồi bên cạnh cái bàn khác cách đó không xa, người sau đáp lại với ánh mắt đầy lo lắng.
".............." Đàm Sảng nhìn về phía mấy tên cảnh sát trước đại sảnh, khẽ lắc đầu.
Vương Khoa cẩn thận thu hồi ánh mắt.
"Đàm Sảng............." Chân Đồng Đồng thì thầm: "Tớ sợ............"
Bầu không khí an tĩnh trong phòng khiến người hít thở khó khăn, âm thanh của Đồng Đồng rất nhỏ nhưng vẫn khiến lòng người kinh hãi. Đàm Sảng lập tức nắm lấy đôi tay lạnh như băng của cô bạn, gần như ép buộc ngăn không cho cô bạn tiếp tục mở miệng, sau đó móc điện thoại di động ra nhanh chóng gõ lên mấy chữ: "Đừng sợ, sẽ không có việc gì đâu!"
Trong mắt Chân Đồng Đồng chứa đầy nước mắt.
Dưới cái nhìn ủy khuất của Đồng Đồng, Đàm Sảng tiếp tục gõ chữ: "Chuyện này đều là lỗi của Thân Hiểu Kỳ, chờ cậu ta quay lại nhất định phải đánh cho cậu ta một trận!"
Chân Đồng Đồng cảm giác được tay mình bị siết chặt, cô bé nhếch miệng, gật đầu với cô bạn thân, chốc lát lại cẩn thận thoáng nhìn về bên người.
Ngô Tử Tường - một nam sinh khác ngồi bên cạnh Vương Khoa, đang nghiêng đầu trao cho cô bé một ánh mắt an ủi khích lệ.
Giữa lúc làn sóng ngầm trong phòng ăn đang cuộn trào mãnh liệt, thì ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân và tiếng nói chuyện, tất cả mọi người không hẹn cùng quay đầu nhìn lại, hai tên cảnh sát đang canh giữ cửa lập tức nhao nhao: "Đội phó Nghiêm!"
Tay trái Nghiêm Tà đút trong túi quần, tay phải tùy tiện vung vẩy một cái túi nilon, sau đó ôm lấy vai Giang Đình đi vào phòng.
"Ấy, vị cảnh sát này!"
"Lãnh đạo lãnh đạo!"
Hắn còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, hai vợ chồng ông chủ đã đứng dậy, đầy một bụng oan khuất bị mấy cậu cảnh sát cứng rắn chặn lại trong cổ họng cuối cùng cũng tìm được cơ hội xoã ra: "Chúng tôi không biết gì cả!" "Thật đó, chúng tôi chẳng qua chỉ là dân nhập cư, học sinh bị bắt cóc gì đó, không liên quan đến chúng tôi!" "Đồng chí cảnh sát, xin hãy tin tưởng chúng tôi!.........."
Con ngươi đen như mực của Nghiêm Tà nhìn chằm chằm vào bọn họ, giơ tay làm động tác áp chế hai vợ chồng.
Động tác kia dứt khoát gọn gàng, lực đạo không cho phép từ chối, tiếng tranh cãi của hai vợ chồng ông chủ càng ngày càng nhỏ, rồi nhanh chóng cam chịu nhắm mắt lại.
"Thông tin khách trọ không đầy đủ, phòng cháy chữa cháy không đạt tiêu chuẩn, hệ thống camera giám sát thiếu trầm trọng." Giọng nói của Nghiêm Tà lên xuống đều đều, "Cục công thương sẽ sớm tìm hai người nói chuyện."
Hai vợ chồng nhà ông chủ lập tức nôn nóng, vội vàng kêu oan, trực tiếp móc thuốc ra kín đáo dúi cho Nghiêm Tà, bị hai cậu cảnh sát nửa mời nửa "đỡ" đi ra ngoài.
Tiếng tranh luận cùng tiếng cầu xin tha càng lúc càng nhỏ rồi biến mất, trong phòng ăn lại khôi phục sự yên tĩnh vốn có, bốn thiếu niên hai nam hai nữ trao đổi ánh mắt bất an với nhau, đột nhiên nghe thấy giọng nói nhàn nhạt của Nghiêm Tà: "Mấy cô cậu nhìn cái gì?"
Mấy học sinh lập tức rũ mắt, không một ai lên tiếng.
Chỉ có Vương Khoa lén lút liếc mắt, bắt gặp ánh mắt sắc bén của Nghiêm Tà, giống như bị điện giật lập tức cúi đầu xuống.
"Đàm Sảng," Nghiêm Tà chậm rãi nói.
Thân thể Đàm Sảng cứng lại.
"Vương Khoa."
Vương Khoa thấp thỏm bất an
"Ngô Tử Tường."
Nam sinh cao lớn đứng bên cạnh Vương Khoa im thin thít.
"Chân Đồng Đồng."
Thiếu nữ lập tức run rẩy, suýt nữa nhảy dựng lên.
Bầu không khí xung quanh căng thẳng đến cực hạn, Nghiêm Tà giống như một con chó sói xông vào hang thỏ, im lặng thưởng thức sự hoảng loạn của mấy thiếu nam thiếu nữ, sau đó mới chậm rãi nói: "Ở đây vẫn còn thiếu một người."
"Thân Hiểu Kỳ sẽ quay lại............" Bên cạnh cái bàn tròn, Đàm Sảng run rẩy cãi lại.
"Phải không?" Nghiêm Tà lãnh đạm, thong thả ném ra một trái bom hạng nặng: ".............Vậy còn nữ sinh bị Thân Hiểu Kỳ mang đi thì sao?"
Ầm!
Trong bầu không khí an tĩnh vang lên một tiếng nổ lớn, trái tim tất cả mọi người ngừng đập, mồ hôi lạnh của Đàm Sảng lập tức tuôn xuống như mưa.
Nghiêm Tà làm như không nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của bọn họ, cạch một tiếng, đem cái túi nilon trong tay ném lên mặt bàn, rút ra một cái máy uốn tóc màu hồng, quơ quơ nói: "Đàm Sảng, Chân Đồng Đồng, đêm hôm trước, hai đứa căn bản không ngủ cùng một phòng đúng không?"
Mặt Chân Đồng Đồng tái xanh, theo phản xạ có điều kiện nhìn Ngô Tử Tường.
Phản ứng của cô bé khá nhanh không kịp che giấu, ngay lập tức tất cả mọi người đều biết kết thúc rồi.
"Xem ra ở đây chúng ta có một đôi tình nhân nhỏ," Nghiêm Tà dừng một chút, quay sang nhìn Vương Khoa cùng Đàm Sảng ám chỉ:
"Hay là có hai đôi."
"Chú đừng nói bậy!"
"Chú Nghiêm, xin chú đừng nói với ba cháu!"
Đàm Sảng cùng Vương Khoa đồng thời lên tiếng, âm thanh sắc bén cùng van xin đối lập với nhau rõ nét, hiệu ứng hài kịch rất mỉa mai.
Nghiêm Tà cảm thấy vừa bất lực vừa buồn cười, bản thân cũng không biết làm sao, vô thức nghiêng đầu nhìn Giang Đình - vừa đúng lúc Giang Đình cũng thở dài nhìn sang, hai người mắt đối mắt, dường như nghe thấy tiếng lòng của đối phương: Bọn trẻ con bây giờ thật là.........
Nghiêm Tà không biết đây có được gọi là tâm ý tương thông không, nhưng lỗ tai hắn lại hơi nóng lên, ho khan một tiếng rồi quay đầu đi.
"Chúng cháu căn bản không có gì, chú đừng nói bậy!" Đàm Sảng tức giận trợn mắt nhìn Vương Khoa và Nghiêm Tà, hai tay siết chặt đến mức muốn gãy: "Bọn cháu cái gì cũng không phải, cảnh sát thì có gì ghê gớm chứ? Cảnh sát thì có thể ngậm máu phun người à? Bọn cháu chẳng qua chỉ là........"
"Hai đứa không ngủ một phòng, còn có thể lấp liếm được, hai đứa tụi nó đoán chừng là không được." Nghiêm Tà hất cằm về phía Ngô Tử Tường, trêu chọc: "Đàn ông con trai dám làm dám chịu, ngủ rồi mà không chịu thừa nhận thì không được coi là đàn ông, cậu nói xem có đúng không?"
Chân Đồng Đồng bên cạnh choáng váng muốn ngất. Mặt Ngô Tử Tường đỏ lựng, nói không nên lời, một lúc lâu sau mới thốt ra một câu: ".........Sao chú biết?"
Đây chính là thừa nhận.
Nghiêm Tà mở máy uốn tóc, từ trong khe hở kéo ra một sợi tóc xoăn dài, lần lượt đưa cho Đàm Sảng và Chân Đồng Đồng nhìn: "Hai đứa, một đứa tóc ngang tai, một đứa tóc thẳng buộc đuôi ngựa, cho dù sử dụng máy uốn tóc uốn đi uốn lại, phần đuôi tóc cũng không cháy đến mức này. Hơn nữa, có ba loại tóc khác nhau ở sàn nhà, phòng tắm và trên giường trong phòng nữ sinh, một trong những sợi tóc đó cùng với sợi tóc dài này có đặc điểm giống nhau, cho thấy chủ nhân của chiếc máy uốn tóc này ít nhất đã ngủ lại một đêm trong căn phòng đôi này."
"Mà trên chiếc gối trong phòng của cậu có mấy dấu son môi rất mờ, ngoài ra còn có mấy sợi tóc thẳng màu đen, chắc là của cô bạn gái nhỏ." Nghiêm Tà nhìn Ngô Tử Tường, nhướn mày: "Điều duy nhất đáng khen ngợi chính là, dựa trên kết quả lục thùng rác trong nửa ngày của tôi, ít nhất mấy đứa vẫn biết sử dụng biện pháp an toàn đúng cách, dù sao, ở độ tuổi này............"
Ngô Tử Tường mặt đỏ đến mang tai: "Đừng nói nữa!"
Nghiêm Tà hừ một tiếng rồi cười nhẹ.
Phòng ăn lại tiếp tục rơi vào yên tĩnh, chỉ có tiếng thở hổn hển của các nam sinh cùng tiếng khóc nức nở nhè nhẹ của nữ sinh, ngoài ra không còn âm thanh nào khác nữa.
"Khóc cái gì?" Nghiêm Tà khoanh tay, trong giọng nói mang theo trêu chọc: "Sợ trường học biết, phụ huynh biết? Không sao, lớn rồi, hơn mười mấy tuổi rồi, cậu tình tôi nguyện, chỉ cần không lơ là việc học tập là được, chờ đến lúc ba mươi tuổi còn chưa tìm được đối tượng mới là chuyện đáng lo. Hôm nay, các chú cảnh sát tới đây, là vì điều tra một vụ án bắt cóc, chỉ cần Thân Hiểu Kỳ và bạn nữ kia quay về an toàn, xe cảnh sát của Cục công an thành phố sẽ lập tức rút lui, sẽ không có ai biết bọn cháu đêm hôm trước ai ngủ ở trên giường của ai."
Tiếng khóc từ từ dừng lại, Nghiêm Tà quan sát vẻ mặt do dự của mấy đứa học sinh, tăng thêm ngữ khí:
"Bây giờ có thể nói rồi chứ?"
Trong không gian tĩnh lặng, cuối cùng cũng vang lên một giọng nói vừa nhỏ vừa yếu phá vỡ lớp băng: "Bộ Vi, bạn ấy..........."
Chân Đồng Đồng đang ấp úng đột nhiên bị Đàm Sảng cắt ngang:
"Lúc đi nhặt củi, Bộ Vi bị thất lạc, Thân Hiểu Kỳ đi tìm bạn ấy, vì vậy mới cả đêm không về."
Câu này vừa dứt, xung quanh lại lần nữa rơi vào yên tĩnh, Chân Đồng Đồng tựa như rất sợ hãi vội vã ngậm miệng cúi đầu, Vương Khoa thì muốn nói lại thôi, nuốt nước miếng một cái.
"Ồ?" Nghiêm Tà lạnh lùng nhìn tay của Đàm Sảng, còn chưa kịp lên tiếng đã bị giọng nói bình tĩnh sau lưng cắt đứt:
"Mấy vết cào chỗ mu bàn tay của cháu, rất có thể còn lưu lại ADN của Bộ Vi, cháu có dám đến văn phòng Cục làm giám định không?"
Đàm Sảng nhanh chóng dùng tay che lại, vẻ mặt như bị sét đánh.
Nghiêm Tà lườm Giang Đình, trong mắt bày tỏ sự kháng nghị: Tôi phát hiện trước!
Giang Đình bày ra vẻ mặt vừa ngây thơ lại vừa vô tội.
"Cháu không làm hại bạn ấy, mấy chú nói bậy........" Giọng nói của Đàm Sảng đã bắt đầu run rẩy: "Không phải cháu, thực sự không phải..........."
"Để chú đoán xem chuyện gì đã xảy ra lúc đó."
Nghiêm Tà bước lên trước, tiện tay kéo một cái ghế ngồi đối diện với Đàm Sảng, hai tay khoanh trước ngực, đôi chân dài rất tự nhiên tách ra.
"Hai đôi tình nhân mang theo một đôi cô nam quả nữ đi du lịch, có khả năng rất lớn là muốn tác hợp cho hai người kia. Thân Hiểu Kỳ, chắc là có tình cảm đơn phương với Bộ Vi, hoặc là cả hai đều có ý với nhau nhưng lại không dám bày tỏ rõ ràng, cho nên cháu hứa sẽ mượn chuyến đi này giúp cậu ta, tạo cơ hội cho cậu ta cùng Bộ Vi ở riêng."
Con ngươi Đàm Sảng giống như bị đóng băng, thậm chí còn không hề di chuyển.
"Để chú đoán vết thương trên tay cháu vì sao mà có." Nghiêm Tà thích thú nhìn chằm chằm cô bé, giọng điệu ngả ngớn: "Nghe nói tối hôm qua ở đây có tiến hành liên hoan đốt lửa trại, như vậy hẳn là trong lúc nhặt củi cháu dẫn Bộ Vi đến một chỗ kín đáo trong rừng, đánh cô bé ngất xỉu, rồi để cho Thân Hiểu Kỳ phạm tội.........."
"Không phải!" Đàm Sảng cuồng loạn: "Không phải, không phải như vậy!"
"Cháu cho rằng hành vi hợp tác phạm tội của trẻ vị thành niên sẽ là một tấm bia đỡ đạn, nhưng thực ra, chỉ cần đủ mười bốn tuổi thì những tội như cố ý giết người, cố ý gây thương tích đến mức người khác bị thương nặng hoặc chết, cưỡng gian, cướp bóc, buôn bán ma túy, ném bom, tất cả đều phải trả giá bằng trách nhiệm hình sự. Nói cách khác, nếu như cô bé Bộ Vi kia xảy ra bất cứ chuyện gì..."
"Vớ vẩn! Đây đều là vu khống! Chú nói bậy!!" Đàm Sảng như bị điên, cầm lấy ly nước hắt vào mặt Nghiêm Tà: "Chú câm miệng!"
Một tiếng "bộp" giòn dã vang lên, tay cô bé ở giữa không trung bị người chụp lại, nửa ly nước rào rào giội lên mặt bàn.
Nghiêm Tà ngẩng đầu lên.
Là Giang Đình.
Ngón tay anh thon dài, khớp xương rõ ràng. Theo cánh tay nhìn lên là khuôn mặt trắng như tuyết cùng đôi mắt đen nhánh của anh, hàng lông mi cong vút rũ xuống như cánh quạt, độ cong kia khiến trong lòng Nghiêm Tà đột nhiên rung động.
"Đàm Sảng," so với khuôn mặt đỏ bừng của cô bé, thì khuôn mặt Giang Đình lại vô cùng dịu dàng bình tĩnh: "Cháu có lẽ chưa từng nghĩ đến, nhưng nếu Thân Hiểu Kỳ máu nóng lên não, hay cho dù Thân Hiểu Kỳ và Bộ Vi tình đầu ý hợp, thì sau chuyện này cháu cũng sẽ được coi như là một đồng phạm, hiểu không?"
Đàm Sảng ra sức giãy giụa, nhưng bàn tay của người trẻ tuổi đẹp trai trước mắt này lại cực kỳ mạnh mẽ vững vàng, khiến cho cô bé dùng bất cứ cách nào cũng không thể tách ra, được giây lát rốt cuộc khóc lên oan ức "Oa":
"Không phải cháu, cháu không có phạm tội.........."
"Có lẽ cháu chưa thực sự nghĩ đến, nhưng tội cưỡng gian dù đúng hay sai thì pháp luật vẫn luôn nghiêng về phía người bị hại. Chỉ cần bên nữ nguyện ý chỉ ra và xác nhận, các tài liệu kiểm tra sinh học có thể tạo thành một chuỗi bằng chứng hoàn chỉnh, ngay cả khi chuyện phát sinh là do bên nữ tình nguyện, đó cũng chỉ là dựa vào những ý nghĩ phiến diện của bản thân nên không có cách nào chứng minh, nhưng lại tương đối dễ dàng để định tội cho bên nam."
Giang Đình ngừng lại một chút, từ trên cao nhìn xuống đôi mắt ướt đẫm mông lung của Đàm Sảng: "Hiện tại Thân Hiểu Kỳ và Bộ Vi là anh tình em nguyện, nhưng lại hoàn toàn không hề hay biết chuyện gì đang xảy ra ở bên ngoài, một khi bọn họ quay lại, Bộ Vi phát hiện chuyện của mình khiến cho dư luận xôn xao, đến cả Cục công an thành phố cũng bị kéo vào, đối mặt với trường học, cha mẹ, họ hàng thân thích, bạn học... cô bé sẽ nói gì?"
"Tất cả mọi người đều đang ép cô bé trở thành nạn nhân, chỉ cần cô bé vừa nói ra mấy chữ 'Tôi bị ép buộc', cuộc đời của cháu và Thân Hiểu Kỳ cũng theo đó mà kết thúc." Giọng Giang Đình rất êm ái, nhưng mỗi một chữ đều chứa đựng sự lạnh lùng hà khắc: "Trên tay cháu có vết thương, lại còn ra sức chống đối điều tra, bọn chú chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cháu. Bọn chú muốn kết tội cháu còn dễ dàng hơn nghiền nát một con kiến."
Giang Đình lấy cái ly không từ trong tay cô bé ra, không đặt xuống bàn nữa mà nhẹ nhàng đưa cho Nghiêm Tà.
"........" Mặt Đàm Sảng vừa rồi còn đỏ như rỉ máu, giờ đã hoàn toàn biến thành trắng bệch, đôi môi đóng mở một cái, nhưng chỉ phát ra âm thanh mà ngay cả bản thân cũng không nghe được: "Cháu.........Cháu không phạm tội..........."
Vương Khoa ở cách đó không xa đột nhiên đứng bật dậy: "Đàm Sảng!"
Đàm Sảng luống cuống nhìn về phía cậu ta, như thể tìm được người đáng tin cậy để dựa vào.
"Cậu không sai, nói ra đi!" Vương Khoa nói lớn: "Cậu chỉ cần phối hợp điều tra là sẽ không có việc gì!"
Giang Đình và Nghiêm Tà nhìn nhau, dùng mắt thường cũng có thể nhìn ra được phòng tuyến trong lòng nữ sinh này đã sụp đổ. Cô bé bắt đầu gào khóc, khóc suốt nửa phút, mới nghẹn ngào xòe tay ra, để lộ hai vết cào:
"Cháu, cháu không hại bạn ấy.............Cháu chỉ muốn cứu bạn ấy thôi!"
***
Xe cảnh sát tròng trành giữa rừng núi, thời tiết đầu hè khiến cho mấy bụi cây trở nên tươi tốt, những cành cây không ngừng quẹt vào cửa kính, phát ra những tiếng kin kít.
"Cho một nhóm nhân viên trinh sát đến nhà họ Thân lấy máy vi tính, khôi phục các cuộc trò chuyện trên QQ, lịch sử tìm kiếm trên trang web; điều tra tất cả các số điện thoại liên lạc với Thân Hiểu Kỳ trong vòng ba tháng qua, tra hết từng số từng số một cho tôi, Wechat Taobao Alipay là trọng điểm trong trọng điểm; rốt cuộc Thân Hiểu Kỳ là từ lúc nào, thông qua phương thức gì, thuê xe như thế nào, sau hai tiếng nữa phải cho tôi thông tin chi tiết nhất, nhanh lên!"
Nghiêm Tà ngắt điện thoại, nhìn sang ghế phụ, đụng vào tầm mắt của Giang Đình.
"?" Nghiêm Tà nhướn mày.
Giang Đình hắt cằm về phía sau, ý tứ rất rõ ràng: "Anh tin tưởng cô bé?"
Nghiêm Tà nghĩ một lát rồi gật đầu.
12
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com
Trước Sau