Chương 43
Edit: Sabi
Lúc chuông báo thức vang lên lần thứ mười tám, cuối cùng cũng bị một bàn tay rắn chắc, xương cốt rõ ràng vươn ra từ trong chăn nhung lông vịt đập lên cắt đứt tiếng chuông ầm ĩ.
10 giờ 30 phút sáng, Nghiêm Tà từ trên giường lớn trở mình ngồi dậy, xoa xoa cái đầu nặng trình trịch sau cơn say, ước chừng qua mười phút sau hắn mới hoảng hốt nhớ lại một đoạn ngắn trong buổi tiệc mừng công tối hôm qua:
Vụ án thi thể đông lạnh 502 đã được chuyển giao cho Viện kiểm sát, Sở đã lên kế hoạch truy tìm kẻ bắn lén không rõ danh tính kia, chất Fentanyl kiểu mới đã được báo cáo lên Bộ công an, đội trưởng đội đặc công Khang Thụ Cường cũng đã thoát khỏi nguy hiểm..........
Trong tiếng vỗ tay hoan hô như sấm rền, cục phó Ngụy tuyên bố những nhân viên nằm trong hành động lần này, mỗi người sẽ được nghỉ phép ba ngày, tất cả mọi người ai cũng mừng như điên. Hai cái tên chó chết Tần Xuyên và Cẩu Lợi tóm được hắn liền rót tới tấp, trên đường trở về trong lúc mơ màng hắn nhận được điện thoại của mẹ, nhắc nhở hắn hôm nay phải...........
Hôm nay phải...........
Nghiêm Tà đột nhiên nhớ ra, cả người lập tức tỉnh táo lại, lấy điện thoại mở wechat ra.
"Con trai, 12 giờ trưa hôm nay tại nhà hàng sân vườn trên không của chúng ta, cùng con gái của tổng giám đốc tập đoàn bất động sản coi mắt. Nhớ sửa sang, ăn mặc cho đàng hoàng vào! Mẹ anh."
"............." Nghiêm Tà đặt điện thoại xuống, quay đầu, trong gương phản chiếu một cái đầu như tổ quạ, trên mặt thì râu ria xồm xoàm.
"Lại đến thời gian lên sân khấu bán thân rồi." Hắn lẩm bẩm.
Quá trình biến hình của Nghiêm Tà luôn thần kỳ tựa như Thủy thủ mặt trăng biến hình vậy. Nửa tiếng sau, hắn tắm xong, cạo râu sạch sẽ, cầm kéo tự cắt tóc sau đó xịt gel tạo dáng; lại tùy tiện lấy một chai nước hoa xịt xịt hai cái, soi gương một lúc, lại là khuôn mặt treo biển hành nghề giá năm mươi ngàn.
Sau đó, hắn trần truồng như nhộng, trên vai vắt một cái khăn lông đi ra khỏi phòng tắm, đang định đi đến phòng chứa đồ, vừa đi vừa suy nghĩ xem hôm nay phải dùng tạo hình cùng tư thái nào để kết thúc cuộc coi mắt lần thứ 108 trong đời này "Em là người tốt", "Chúng ta có thể coi nhau như bạn bè", "Anh còn trẻ, nên mẹ anh không cho anh nói chuyện yêu đương quá sớm"; hắn đột nhiên lại thay đổi chủ ý, muốn đi pha một ấm trà giải rượu.
Vì vậy, trong làn gió vi vu mát mẻ phả ra từ điều hoà, đội phó Nghiêm gang nhiên đi ra khỏi phòng ngủ, đi qua phòng khách, sau đó đẩy cửa phòng trà nước.
Nghiêm Tà: ".............."
Giang Đình: "..............."
Phòng trà nước đột nhiên rơi vào yên tĩnh, Giang Đình vẫn duy trì tư thế mở hộp trà, trợn mắt nhìn nhau với Nghiêm Tà, biểu tình hai bên đều vô cùng bối rối.
"Anh.............sao lại............."
Phản ứng đầu tiên của Nghiêm Tà là tại sao anh ta lại ở đây, sau đó nhớ ra hôm qua chính mình là người vừa ra lệnh vừa cưỡng ép nhét chìa khóa cho người ta; phản ứng thứ hai là anh lại thật sự chịu tới đây, lời còn chưa ra khỏi miệng đã mạnh mẽ nuốt trở về. Con ngươi của hắn liếc qua liếc lại giữa Giang Đình và hộp trà trong tay anh ta, đột nhiên bừng tỉnh, giống như bắt được tên trộm nhỏ ngay tại chỗ:
"Anh lại uống trà hỉ nhà tôi!"
Giang Đình vòng hai tay ra sau lưng: "Đâu có."
"Nước cũng đã đun luôn rồi kìa!"
"Thật sự không có."
"Lần trước anh đưa đến hiện trường trên danh nghĩa là pha cho tôi, thực chất là anh uống hết!"
"Hiểu lầm thôi."
Nghiêm Tà bước nhanh về phía trước, từ tầng dưới cùng rút ra một hộp gỗ tử đàn, đúng lý hợp tình cầm lên nửa khối bánh trà như chó gặm giơ ra trước mũi Giang Đình: "Vậy anh nói xem đây là ai uống?!"
Giang Đình: "Hàn Tiểu Mai."
Nghiêm Tà từng chút từng chút một ép sát, Giang Đình không thể không ngửa người ra phía sau.
"Nhìn vào mắt tôi lặp lại lần nữa," chóp mũi hai người gần như chạm vào nhau, Nghiêm Tà chăm chú nhìn vào mắt Giang Đình, giọng nói trầm thấp đầy áp lực: "Rốt cuộc là ai uống, Hàn Tiểu Mai hay là anh?"
".................." Giang Đình đưa tay lên, chỉ chỉ xuống phía dưới, lớp mặt nạ bình tĩnh hờ hững cuối cùng cũng nứt ra một kẽ hở:
"Anh có thể mặc quần áo vào trước không?"
Nghiêm Tà cúi đầu xuống nhìn một cái, hiện tượng sung huyết vào sáng sớm và sau khi tắm của bộ phận đàn ông phơi bày rõ ràng, nhìn không sót chút gì, di chuyển lên trước thêm bước nữa là sẽ chống lên người Giang Đình.
"...........Anh chê cái gì," mặt Nghiêm Tà hơi đỏ lên, phách lối nói: "Đây gọi là vốn liếng của đàn ông, hiểu không?"
Vẻ mặt Giang Đình như muốn nói lại thôi, Nghiêm Tà hừ một tiếng, giống như tướng quân thắng trận xoay người đi ra cửa, ra khỏi tầm mắt của Giang Đình, hắn lập tức che trước đậy sau chạy về phòng ngủ.
***
Kim phút tiếp tục quay thêm một vòng, Nghiêm Tà mặc áo sơ mi và quần dài, giống như một tên công tử trẻ tuổi tài giỏi xuất thân từ gia đình giàu có, đôi giày da thủ công phiên bản giới hạn người bình thường muốn có phải xếp hàng chờ đến nửa năm, đồng hồ đeo tay cao cấp, mở cửa một chiếc xe xa hoa khiêm tốn có nội hàm có giá tương đương mười chiếc đồng hồ, cúi người xuống soi vào cái gương chiếu hậu, quả nhiên so với tên hiệp khách vừa rời giường đưa trym đi tản bộ lúc sáng sớm như hai người khác nhau.
Nghiêm Tà đắc ý nhìn về phía ghế phụ: "Thế nào?"
Giang Đình cầm quyển "Hồng thư", lật qua một trang.
"Hỏi anh đó?"
Giang Đình vờ như không nghe thấy.
Nghiêm Tà rút quyển sách khỏi tay anh: "Anh đọc hiểu sao, còn ở đó giả bộ sói đuôi lớn(1)?" Vừa nói vừa bất mãn ném quyển sách xuống ghế sau.
"..............." Giang Đình đỡ trán thở dài: "Đọc không hiểu."
Sau đó anh nhìn Nghiêm Tà, rốt cuộc cũng nói ra lời thật lòng:
"Nhưng tôi cần mượn một ít phương diện triết học để thanh tẩy trí nhớ, nhất là hình ảnh nào đó có liên quan đến anh."
Nghiêm Tà: "................"
Giang Đình thẳng thắn nói: "Lực tác động rất mạnh."
Đèn xanh sáng lên. dòng xe chậm rãi di chuyển về phía trước, bầu không khí trong xe rơi vào an tĩnh.
"Không phải." Mấy phút sau, Nghiêm Tà rốt cuộc không nhịn được muốn tìm một lối thoát: "Tôi nói này, chẳng lẽ chuyện đó khiến anh khó chịu đến vậy à? Lúc đi tắm ở trường đại học anh chưa từng thấy qua nam sinh trần truồng sao? Hay anh tắm ở nhà tắm nữ?"
Giang Đình hàm súc nói: "Mọi người ở trong nhà tắm nam đều tương đối bình thường."
"Tôi không bình thường?!"
Giang Đình hình như rất muốn gật đầu, nhưng y nhịn xuống, dùng một loại phương thức rất biết tiết chế hỏi ngược lại: "Anh đi coi mắt sao phải kêu tôi đi cùng, là cần tôi đứng trước mặt phía nhà gái nói bóng nói gió ám chỉ chức năng sinh lý của anh tương đối................sao?"
".............Hả?"
"Nếu anh thực sự cần như vậy, tôi cũng có thể thử một chút."
Nghiêm Tà đổi làn đường, xung quanh lập tức vang lên vô số tiếng còi kháng nghị, giữa những tiếng còi xe đang thay nhau kêu lên ầm ĩ, hắn tức giận gào lên: "Bố éo cần ai ám chỉ, nhé!! Bố chỉ cần dựa vào khuôn mặt này thôi cũng có thể chinh phục phụ nữ................"
Giang Đình vỗ tay một cái, "Vậy thử đi chinh phục một người xem."
"................" Nghiêm Tà câm nín.
Đèn đỏ phía trước sáng lên, S450 theo dòng xe chậm rãi dừng lại, kính chiếu hậu phản chiếu khuôn mặt tối sầm của Nghiêm Tà. Có lẽ cảm thấy bầu không khí trong xe quá nặng nề, không giống như đang đi coi mắt mà giống như đi tham dự đám tang, Giang Đình hắng giọng, quyết định làm dịu bầu không khí ngột ngạt này một chút, nói:
"Có một vấn đề tôi tương đối tò mò, bây giờ cũng không có ai, tôi chỉ hỏi vui thôi, nên anh đừng bận tâm nhé."
Đáy mắt Nghiêm Tà thoáng qua một tia lạnh lẽo.
Căn cứ theo phong cách nói chuyện của y, "Tôi khá tò mò anh đừng bận tâm" bình thường vấn đề theo sau đều là vấn đề không mấy thân thiện, nói cách khác: "Sự vắng mặt của anh đêm xảy ra vụ án đã được chứng minh là giả, anh giải thích một chút xem?" Hoặc "Trên người người bị hại xét nghiệm ra adn, hay là anh chiết ra vài giọt máu chúng ta đi so sánh?"
Quả nhiên Giang Đình hỏi: "Tại sao anh đi coi mắt vẫn luôn thất bại vậy?"
Nghiêm Tà: "..............."
"Tuy phương diện nghề nghiệp không chiếm được ưu thế, nhưng dù sao nhà anh cũng rất nhiều tiền, nếu cân nhắc thì............"
"Đối tượng coi mắt của tôi từ trước đến nau đều đến từ hai con đường," Nghiêm Tà lạnh nhạt nói: "Cha mẹ tôi giới thiệu và đồng nghiệp làm mối."
Giang Đình nghiêm túc gật đầu ý bảo hắn tiếp tục.
"Loại đầu thường là những người môn đăng hộ đối, loại này lại được phân ra làm hai trường hợp: trường hợp thứ nhất là những cô gái du học từ nước ngoài về, độc lập và tự chủ, tất cả mọi mặt đều vô cùng ưu tú, sẽ yêu cầu tôi từ chức về kế nghiệp việc kinh doanh của gia đình, trên cơ bản đều là nghiêm túc; trường hợp thứ hai là những người có tính cách kiêu ngạo độc tài chuyên chế, những người này không có khả năng sống chung với tôi được, cho nên cũng không diễn được."
Giang Đình: "Ồ.............."
Tầm mắt Nghiêm Tà không nhịn được liếc về người đang ngồi trên ghế phụ, gằn giọng bổ sung: "Tôi ghét nhất là những người kiêu ngạo!"
Giang Đình: "Ừm hửm."
Sau đó Nghiêm Tà nhìn Giang Đình với tay vào cái hộp đựng đồ lặt vặt bên hông cửa xe, lấy ra một hộp sữa bò mà y chuẩn bị lúc đi, đặt lên cái miệng nhỏ bắt đầu uống.
Khóe miệng lúc nào cũng trễ xuống của anh nâng lên một độ cong nhỏ rất hiếm thấy, trên môi dính một vệt sữa nhạt màu, khiến cho môi có màu sẫm hơn so với màu đỏ nhạt lúc bình thường. Anh uống mấy hớp rồi dừng lại, đầu lưỡi liếm một vòng quanh môi, ánh mắt nhìn về con đường xe cộ phía trước.
Yết hầu của Nghiêm Tà sít chặt đến nỗi không thốt nên lời, phải qua một lúc lâu, mới nghẹn ra một câu:
"Ânh có thể đừng uống sữa bò như vậy được không?"
"Bác sĩ yêu cầu mỗi ngày đều phải bổ sung canxi, thật ra tôi cũng không thích thứ này." Giang Đình lạnh nhạt nói: "Anh nói tiếp đi, những người đồng nghiệp làm mối thì sao?"
Nội tâm của Nghiêm Tà hiện tại không có bất kỳ ngôn ngữ nào có thể miêu tả, hắn cứng nhắc giẫm cần ga, đạp phanh, bật xi nhan đổi đường, bởi vì hai hàm răng cắn chặt, nên gò má của hắn lộ ra một đường cong hết sức căng thẳng.
"Đội phó Nghiêm?"
"............." Nghiêm Tà nghiến răng nói: "Những người đồng nghiệp giới thiệu hoặc là tôi không có cảm giác với phía nhà gái, hoặc là phía nhà gái chê tôi thô lỗ, còn có người yêu cầu trước khi đi đăng ký phải chia một nửa tài sản ..........nằm mơ chắc! Đừng uống nữa!"
Giang Đình cũng vừa lúc uống xong một ngụm sữa cuối cùng, khó hiểu vứt hộp sữa bò không vào hộp đựng đồ lặt vặt.
S450 quẹo vào bãi đỗ xe, két một tiếng rồi vững vàng dừng lại. Nghiêm Tà tắt máy, nhưng người vẫn ngồi ngay ngắn sau tay lái, nghẹn ra mấy chữ: "Anh xuống trước đi."
Giang Đình khó hiểu ngó hắn, quan sát mỗi một biến hóa nhỏ trên mặt hắn, cho rằng hắn là đang khẩn trương trước buổi coi mắt, vì vậy xuống xe trước còn rất chu đáo đóng cửa lại.
Cạch!
Nghiêm Tà giống như lò xo, nhanh chóng quay người ra phía sau nhặt quyển "Hồng thư" lên, bắt đầu nghiêm túc đọc.
Khoảng ba phút sau, cuối cùng Nghiêm Tà cùng kết thúc hành trình dạo chơi ngắn ngủi trong biển kiến thức, cảm giác cả tâm hồn đã được thanh lọc sạch sẽ. Hắn khép sách lại, từ đáy lòng phát ra một câu cảm thán:
".................Thật không hổ là bậc thầy!"
Hắn rốt cuộc cũng trở lại trạng thái bình thường, mở cửa xuống xe, chân vừa chạm mặt đất, đột nhiên có cảm giác sai sai: "Sao cô lại ở đây?"
Dương Mị mặc một chiếc váy nhung màu rượu champagne, hoa tai ngọc trai, môi hồng răng trắng, trang điểm xinh đẹp, chân đi một đôi giày cao gót màu đỏ có quai màu nude, khiến cô ta trông cao lên đến 10cm, khí thế đủ để áp đảo tất cả chúng sinh, một cái liếc mắt đã nghiền nát Nghiêm Tà đang trợn mắt há mồm: "Tới, ăn, cơm."
"Ai bảo cô tới?!"
Giang Đình nói: "Tôi."
Nghiêm Tà suýt chút nữa là không khống chế được vẻ mặt của mình: "Vậy ai giúp tôi coi mắt?!"
Dương Mị trao cho hắn một nụ cười quyến rũ.
"Anh kiềm chế một chút đi." Giang Đình thì thầm bên tai hắn, giơ ra hai ngón tay: "Tôi nợ anh từng này." Sau đó lại giơ ra chín ngón tay: "Mà anh lại nợ cô ấy chừng này."
Nghiêm Tà: "Căn bản không phải một vài số đếm! Hơn nữa, vớ vẩn, tôi khi nào........."
"Chiếc xe của cô ấy hoàn toàn không sửa được."
Nghiêm Tà cứng đờ như bị điểm huyệt.
"Tôi mời cô ấy ăn bữa cơm, nợ nần của hai người coi như sòng phẳng, sau đó lấy một ít kinh phí phá án từ Cục thành phố làm tiền bồi thường." Hai tay Giang Đình giao chéo nhau vạch một cái, đó là động tác ra hiệu kết thúc trận đấu của trọng tài trên sàn đấm bốc: "Còn vấn đề gì nữa không?"
Dương Mị mỉm cười: "Em không thành vấn đề."
Trán Nghiêm Tà nổi đầy gân xanh: "Tôi cũng................... không thành vấn đề."
"Tốt lắm." Giang Đình thở phào nhẹ nhõm: "Bây giờ chúng ta có thể ra khỏi bãi đậu xe."
Tòa nhà này bao gồm khách sạn, trung tâm thương mại, nhà hàng sân vườn, có hai thang máy ngắm cảnh chạy thẳng lên tầng thượng. Ting một tiếng hai cánh cửa mở ra cùng một lúc, Giang Đình dừng lại bên cạnh Nghiêm Tà "?!" nhún vai, trong mắt lộ ra biểu tình chúc may mắn, sau đó cùng Dương Mị bước vào một cánh cửa khác.
Thang máy nhanh chóng đi lên, Giang Đình nhìn thẳng về phía trước, con đường xe cộ dưới chân càng lúc càng xa, chợt nghe thấy Dương Mị ho một tiếng: "Anh Giang..."
"Vì sao em lại muốn gây khó dễ cho Nghiêm Tà?"
Dương Mị giật mình, lập tức phủ nhận: "Nào có, chủ yếu là do người trong đội của đội phó Nghiêm có nêu lên một ít quan điểm khá là............."
"Ung thư thẳng nam." Giang Đình tiếp lời: "Là lời của cô thực tập sinh nói xấu sau lưng hắn."
Trong lòng Dương Mị tự nhủ đúng đúng đúng, Hàn Tiểu Mai dùng từ quá chuẩn, thằng cha Nghiêm Tà đời này nếu muốn có hôn nhân hạnh phúc, chỉ có thể dùng tiền qua Việt Nam mua vợ thôi.
"Hắn có hơi nghiêm khắc, nhưng không phải người xấu." Giang Đình giống như đi guốc trong bụng Dương Mị, nói: "Em với Nghiêm Tà cũng không còn là trẻ con nữa, có lời gì thì cứ trực tiếp nói thẳng với nhau, trực tiếp đối mặt với nội tâm của chính mình, vòng vèo trốn tránh chỉ làm mất thời gian của hai người thôi."
Dương Mị: "Ồ............. hả?"
"Nếu có một ngày anh rời đi." Giang Đình dừng lại ra hiệu cho Dương Mị đừng ngắt lời: "Rất khó nói liệu em có bị kéo vào vòng trả thù của người khác hay không, đây là việc anh không muốn thấy nhất, Nghiêm Tà là người rất đáng để tin cậy."
Dương Mị: "Hả?"
Thang máy lên tới tầng cao nhất, cửa chậm rãi mở ra, Giang Đình chỉnh vạt áo rồi đi ra khỏi thang máy.
Y không phát hiện ra sau lưng mình, hai mắt Dương Mị trợn tròn, suýt nữa thì đem cái túi xách tương đương nửa năm tiền lương thực