Chương 36
Edit: Sabi
Nhà máy chế biến khuôn đúc Giai Hưng có diện tích ba hecta, nhà xưởng chính có hai tầng lầu, xung quanh đa số là kho vật tư và vài tòa nhà văn phòng.
Tay súng bắn tỉa đã xác nhận trong nhà xưởng có ba tên bắt cóc, con tin bị nhốt ở đâu đó trên tầng hai, nhưng vẫn chưa xác định được vị trí cụ thể.
Vì phòng ngừa hành động khiến cho tên bắt cóc cảnh giác, xe của đội cảnh sát đặc nhiệm và đội cảnh sát điều tra hình sự đều đỗ cách xa hiện trường, chỉ có xe truyền tin ngụy trang thành xe của công ty chở hàng lái vào con đường đối diện nhà máy, cục trưởng Lữ dẫn theo chuyên gia đàm phán từ Sở xuống, tự mình trấn giữ chỉ huy.
"Nhân viên hành động được phân thành hai tổ, chia ra tiến vào nhà máy theo hai hướng đông và hướng nam, các tuyến đường hành động đã được đánh dấu cụ thể. Trong đó mục tiêu của tổ một là ẩn náu trên mái nhà, theo dõi và xác nhận vị trí của con tin, đội trưởng Khang dẫn theo cảnh sát đặc nhiệm sử dụng dây thừng phá cửa sổ, thực hiện tập kích bất ngờ."
"Nguyên tắc đầu tiên của cảnh sát đặc nhiệm là cướp con tin, để có thể lẩn trốn điều kiện tiên quyết là tránh giao chiến. Nghiêm Tà, nhiệm vụ của cậu là dẫn theo nhân viên tổ hai chia ra trấn giữ ở các lối đi từ tầng hai thông xuống tầng một của nhà máy, đồng thời sau khi đội trưởng Khang cướp được con tin phải lập tức tiếp ứng và yểm trợ."
"Dưới tình huống nhỡ may hành động của tổ một bị bọn bắt cóc phát hiện, con tin bị bắt giữ, nếu vậy tôi ra lệnh cho tổ hai không được chọc giận bọn bắt cóc lấy hành động cấp tốc rút lui làm chính, đồng thời cố gắng dẫn dụ tên bắt cóc, tạo điều kiện cho tay súng bắn tỉa. Mọi người hiểu rõ rồi chứ?"
Trên khuôn mặt tròn trịa mập mạp của cục trưởng Lữ không mảy may xuất hiện biểu tình hiền lành lương thiện thường ngày, giống như phật Di Lặc cuối cùng cũng hiện ra nét mặt uy nghiêm chân thật. Giọng của Nghiêm Tà và Khang Thụ Cường đồng thời vang lên trong máy truyền tin: "Rõ!"
"Tổ hai đã rõ!"
"Cục trưởng Lữ." Vị Trần Xử trên sở xuống lần này đi theo cũng ngồi trong xe chỉ huy, không nhịn được mở miệng: "Hành động lần này rất quan trọng, nhỡ may xuất hiện bất kỳ sai lầm nào, con tin............."
"Lão Trần a~" cục trưởng Lữ thành khẩn nói.
Trong lòng mọi người đồng loạt vang lên tiếng lộp bộp.
"Ông phải tin tưởng vào các sĩ quan cảnh sát và các sĩ quan đặc cảnh của chúng ta. À, tôi rất tin tưởng họ, đầu tiên hành động của chúng ta nhắm đến sự hoàn hảo, với sự nỗ lực tối đa và sự chuẩn bị nghiêm ngặt nhất, từ chiến lược xem nhẹ đến chiến thuật coi trọng kẻ địch; thứ hai, trong việc giải cứu con tin toàn thể cục công an thành phố Kiến Ninh, từ trên xuống dưới cho đến lãnh đạo các cấp đều rất coi trọng việc kiên trì huấn luyện cao độ, và cương quyết quán triệt tư tưởng cũng như hướng dẫn và chỉ đạo của Bộ công an.............."
Tại sao ông lại khiêu khích lão già họ Lữ này mở miệng!
Mấy vị chuyên gia đều trừng mắt nhìn sở trưởng Trần, sở trưởng Trần khóc không ra nước mắt, che nửa miệng giả bộ làm hồ lô.
19:45 tối.
Sắc trời dần tối, đèn đường đều đã sáng lên.
Ở cửa vào tầng một của nhà máy, Nghiêm Tà ẩn núp kín đáo bên trong luống hoa.
"Ê, lão Nghiêm." Một bên tai nghe khác truyền đến giọng nói đè thấp của chủ nhiệm Hoàng: "Chú vừa tìm anh à? Sao lại định vị chíp của chính mình làm gì?"
Nghiêm Tà mặc áo chống đạn, tay áo sơ mi xắn lên đến cùi chỏ, cầm súng dính sát vào góc tường, liếc mắt về phía sau nhìn các đồng đội đang phân tán rải rác ở các điểm ẩn núp, đè tai nghe nhỏ giọng nói: "Nói anh kiểm tra thì ông cứ kiểm tra đi, nói nhảm nhiều vãi."
Hoàng Hưng: "Ôi chao, hung hăng gớm, kiểm tra xem bạn gái có ngoại tình không à? À quên, chú mày làm đếch gì có bạn gái đâu mà theo với chả dõi, nhở."
Nghiêm Tà: "........."
"Ài............ anh đã khuyên chú từ lâu rồi, kén chọn cho lắm vào, cứ khăng khăng phải là người nổi tiếng cơ. Đấy, điều kiện của chú em nó đã thế rồi, còn phải yêu cầu người ta làm bạn tri kỉ, rồi còn phải hiểu tâm tư của chú em. Chậc, có ma nó mới làm tri kỉ được với người chỉ suy nghĩ bằng thân dưới như chú nhé? Chứ con gái người ta cũng éo mù quáng đến vậy đâu nhá."
Nghiêm Tà: "..............."
Cảnh sát đặc nhiệm từ hành lang phía trước vẫy tay, đưa ra chỉ thị tiến lên phía trước. Nghiêm Tà khom lưng dẫn đầu vọt vào hành lang, tựa như một mũi tên nhọn không tiếng động lao đi trong bóng đêm, giọng nói tràn đầy hứng thú của chủ nhiệm Hoàng vang lên trong tai nghe:
"Nhìn đi, hậu quả của việc không chịu nghe lời chính là một cây hồng hạnh xuất tường. Con chip của chú em đang di chuyển di chuyển................."
Nghiêm Tà suýt nữa đạp vào khoảng không ngã sấp mặt xuống.
"Dừng!" Hoàng Hưng vui vẻ báo cáo: "Dừng cách toạ độ ban đầu 20 mét!"
"...................." Nghiêm Tà lạnh lùng nói: "Má! Làm ơn đừng nói chuyện với tôi nếu nó di chuyển dưới 500 mét." Nghiêm Tà giơ tay lên ấn trở về tần số truyền tin, nghiêng người chuyển qua chỗ rẽ của cầu thang, họng súng hướng về phía trước đảo qua, tay trái hướng về phía sau hạ lệnh " Tiếp tục tiến lên".
***
Ba phút trước, bên ngoài kho hàng.
Hàn Tiểu Mai trơ mắt nhìn Giang Đình mở cửa xe, bước xuống, chỉnh lại ống tay áo, đầu cũng không quay lại đi về phía chiếc xe Mercedes-Benz màu xám bạc mà y lái tới đây.
"Lục........lục lục.........Lục......." Hàn Tiểu Mai — người tiếp nhận mệnh lệnh của đội phó Nghiêm, lưu lại đây với tư cách là một lính canh ngục sắp khóc tới nơi, muốn ngăn cản lại không dám tiến lên, cố lấy dũng khí thật vất vả mới xuất ra được ba chữ hoàn chỉnh: "Lục tiên sinh................"
Giang Đình đang mở cửa xe dừng lại: "Chuyện gì?"
Hàn Tiểu Mai bị đôi mắt đen sâu thẳm trên gương mặt tuấn tú lạnh như băng của y nhìn lại, nhất thời không biết nên nói gì, chỉ mím môi lắc đầu.
Giang Đình ngồi vào ghế lái, đóng sầm cửa lại.
Ngay lúc đó, vô số anh hùng trong các cuộc kháng chiến đời trước hiện lên trước mắt Hàn Tiểu Mai, từ anh dũng phá lô-cốt đến xả thân chặn họng súng, từ "Các đồng chí theo tôi tiến lên" đến "Giai cấp vô sản vùng lên"; lá cờ năm sao đỏ rực tung bay thật cao trên đất Thần Châu, nhiệt huyết cách mạng ở sâu trong nội tâm Hàn Tiểu Mai cổ vũ hồi lâu!
Giang Đình mò trong hộp đựng đồ ăn vặt lấy ra dây sạc, cắm sạc cho điện thoại di động, sau đó ngẩng đầu lên nhìn một cái.
Trước đầu xe, Hàn Tiểu Mai vẫn còn đang giang rộng cánh tay thành hình chữ đại ( 大) chặn giữa đường, vẻ mặt cứng rắn, biểu tình oanh liệt nếu anh dám đi trước hết hãy bước qua xác của tôi.
".............." Hai người nhìn nhau một lúc.
Giang Đình tiện tay lấy ra hai thanh socola, thò đầu ra từ cửa sổ xe, nghi ngờ hỏi: "...............Cô có muốn lên đây nghỉ ngơi một lát, ăn kẹo không?"
Hàn Tiểu Mai: ".............Ồ."
Hàn Tiểu Mai chép miệng, đi tới nhận lấy kẹo trên tay Giang Đình, chui vào ghế sau.
***
19:50 tối.
Trong một căn phòng nào đó trên tầng hai của nhà máy, ánh đèn bên trong sáng lên, cách đó 100 mét trong bầu trời đêm, trong ống ngắm bắn tỉa có thể nhìn thấy bóng người mờ mờ lay động trong phòng.
"Báo cáo xe chỉ huy, đây là điểm quan sát A. Căn phòng phía đông trên tầng hai có mục tiêu hoạt động, không phân biệt được là kẻ bắt cóc hay con tin, tầm nhìn quan sát không tốt. Báo cáo hết."
"Đã biết, tiếp tục quan sát."
Trong xe chỉ huy, trong ánh mắt của cục trưởng Lữ và mấy vị chuyên gia hiện lên một chút lo lắng, "Cậu nghe thấy không?"
Trên nóc toà nhà, các sĩ quan đặc nhiệm được huấn luyện nghiêm chỉnh, đã ẩn nấp trong bóng đêm một cách hoàn hảo, Khang Thụ Cường nắm chặt dây thừng nằm rạp trên mái nhà: "Nghe rõ, tổ một đang tiến lên hướng tới mục tiêu."
"Nghiêm Tà?" Cục trưởng Lữ lại hỏi.
"Đã rõ." Trong góc hành lang trên lầu hai, Nghiêm Tà cầm súng quỳ trên mặt đất, ánh mắt sắc bén toả sáng trong bóng tối: "Tổ hai đã chia ra chặn ở ba con đường quan trọng, chuẩn bị tiếp ứng bất cứ lúc nào."
Cục trưởng Lữ gật gật đầu, thở dài.
"Làm sao bây giờ, lão Lữ?" Một chuyên gia từ sở tỉnh thấp giọng hỏi.
Bề ngoài cục trưởng Lữ mập mạp vô hại như Phật Di Lặc, vẻ mặt thản nhiên nói: "Chờ thôi."
Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ núp phía sau. Trong tình trạng tĩnh lặng đến đóng băng này, bọn bắt cóc đang hồi hộp chờ đợi ma tuý được hợp thành, con tin kéo dài thời gian chờ đợi cứu viện, những đặc công mai phục tại chỗ ẩn nấp đang chờ đợi thời cơ đột nhập, tay súng bắn tỉa ở trên cao hoà làm một thể với cảnh đêm xung quanh mình; không ai dám hành động thiếu suy nghĩ, đánh vỡ thế cân bằng hiện tại.
Rút dây động rừng.
Vách tường trắng xoá của "Phòng thí nghiệm" bị ánh sáng đèn huỳnh quang chiếu vào, chiếc đồng hồ treo trên tường, kim đồng hồ đang từ từ nhích về hướng tám giờ đúng.
Sở Từ đóng dụng cụ, tháo kính bảo hộ ra, ngẩng đầu lên suýt nữa đập vào họng súng đang đặt ngay sau gáy cậu.
Ánh mắt ba kẻ buôn ma tuý sáng ngời chăm chú dõi theo cậu, Vương Nhạc không thể chờ được nữa cầm súng chĩa vào cậu hỏi: "Có thể thành công không?"
"...........Có chút khó khăn." giọng nói của Sở Từ rất khàn, " Nhưng vẫn có khả năng thực hiện sản xuất hàng loạt, chi phí thấp hơn so với các loại Morphine truyền thống."
Trì Thuỵ trao đổi ánh mắt với tên kỹ sư, người sau gật đầu xác nhận.
"Vậy thì làm nhanh lên!" Vương Nhạc vui mừng ra mặt.
Yết hầu Sở Từ khẽ trượt xuống, giống như rất khó khăn nuốt xuống cái gì đó — thật ra là do đã một thời gian dài cậu không được uống nước, lúc nói chuyện cổ họng cực kỳ khô khan.
"Thiếu thiết bị." Cậu rũ mắt tuỳ ý nhìn xung quang mình nói: "Phòng thí nghiệm của các anh không đủ tiêu chuẩn để chế tạo nhóm Methyl Amphetamine, lại còn nấu tổng hợp hai luồng song song. Nếu vận may không tốt, trong quá trình nấu sẽ phát sinh nổ lớn, hỗn hợp Pseudoephedrive (1) cộng thêm photpho đỏ bị đun nóng sẽ sinh ra một lượng lớn khí Phosphine (2) độc hại, đến lúc đó ai cũng đừng hòng chạy thoát, tất cả mọi người đều phải chết. Nếu muốn hợp thành chất Fentanyl hiếm kiểu mới này đưa ra thị trường thì cần rất nhiều dụng cụ chuyên nghiệp."
Mấy kẻ buôn ma tuý nhìn nhau, sau một lát trầm mặc đạt được nhận thức chung nào đó, Trì Thuỵ cất súng đi ra ngoài.
Tên kỹ sư thì ho một tiếng, đi tới trước mặt Sở Từ, đưa cho cậu một chai nước.
"Cảm ơn," Sở Từ lễ phép trả lời, "Tôi không khát."
Sở Từ sợ trong nước có trộn lẫn các chất gây nghiện.
Tên kỹ sư cũng không để ý, kéo một cái ghế lại ngồi xuống trước mặt cậu, hỏi: "Cậu năm nay bao nhiêu tuổi, chàng trai trẻ?"
Sở Từ nói: "Hai mươi mốt."
"Hai mươi mốt tuổi, còn trẻ quá." Tên kỹ sư gật đầu lặp lại. Gã là một người đàn ông trung niên ba mươi đến bốn mươi tuổi da đen đúa người gầy gò, nhìn qua có vài phần thành thật: "Tôi nghe Đinh Gia Vượng nói hoàn cảnh của gia đình cậu rất khó khăn, nhưng thành tích học tập rất tốt, đúng không?"
Sở Từ không phủ nhận.
"Cậu vẫn còn là sinh viên chưa tiếp xúc nhiều với xã hội, có lẽ không hiểu những người làm hoá học chuyên nghiệp như chúng tôi, mỗi tháng có thể cầm tám chín ngàn cũng coi như khói xanh bốc lên từ mộ tổ tiên rồi. Cậu nói xem, sống ở một nơi như Bắc Kinh, tám chín ngàn thì có thể làm được cái gì? Mua nhà hay cưới vợ? Đủ để đón cha mẹ già cả từ nơi xó xỉnh lên kinh sao?"
"Cậu nhìn tôi xem, tôi cũng là người học hoá học, cuối cùng lăn lộn thành bộ dáng quỷ này." Hai tay tên kỹ sư mở ra chỉ ra ngoài: "Cậu biết Đinh Gia Vượng đấy, kỹ sư của một công ty lớn, có phải rất lợi hại không? Nói thật với cậu, tiền lương tới tay ông ta cũng chỉ hơn mười ngàn, nếu không phải chúng tôi làm việc này, ông ta lấy cái gì cung cấp cho vợ con, lấy gì trả các khoản vay mua nhà mua xe? Chàng trai trẻ, cậu học giỏi như vậy, học hoá học chính là chọn sai đường rồi."
"Cũng được." Sở Từ nhàn nhạt nói, "Tôi là người thắng cuộc trong cuộc thi Olympic hoá học, được trực tiếp cử đi học chuyên sâu."
Kỹ sư: "........."
Tên kỹ sư mắng thầm trong lòng câu gì đó, nhưng ngoài mặt vẫn phải kiềm chế.
"Ừ, bây giờ cậu cảm thấy tốt, nhưng chờ cậu ra ngoài xã hội làm việc, cậu sẽ biết thế gian này bất công cỡ nào. Những người làm quan chức kia, có ai không phải là người làm ăn, có ai là không tham lam, có ai là không phạm pháp? Bao nhiêu người phóng hoả giết người vẫn còn tiêu dao tự tại ở bên ngoài, chúng ta dùng bản lĩnh của mình chế chút thuốc kiếm ít tiền, chỉ cần không xảy ra án mạng, cậu nghĩ rằng cảnh sát thật sự sẽ bắt chúng ta không tha?"
Sở Từ im lặng một lúc lâu, trên mặt hiện lên một tia dao động.
Tên kỹ sư nhìn ra được cậu cũng không phải người cố chấp, trong lòng hơi phấn khởi, lại kéo cái ghế lại ngồi gần cậu một chút: "Cậu sinh viên, chúng ta thoả thuận một chút, tiếp theo chúng tôi chắc chắn sẽ chạy trốn, cậu ngoan ngoãn hợp tác với chúng tôi, sau này chúng ta đi về phía nam tìm một vùng hẻo lánh ở lại, chờ xây được phòng thí nghiệm theo yêu cầu của cậu, kiếm được bao nhiêu tiền trước phân chia cho cậu? Nếu thật sự chế ra 'Lam Kim', cậu chính là một Thần Tài sống, ai mà không tạo điều kiện tốt nhất cho cậu chứ?"
Tên kỹ sư quay đầu nháy mắt với Vương Nhạc.
"Đờ mờ, thằng này lằng nhằng vãi, nói những thứ vô dụng này làm gì!" Vương Nhạc cố ý lớn tiếng nói, đi đến góc tủ bảo quản chất hoá học, ở tầng dưới cùng lôi ra một cái túi du lịch cũ mèm, ném xuống trước mặt Sở Từ, mấy chồng nhân dân tệ bất ngờ bung ra.
"Làm chút việc hữu dụng đi, học bá, tất cả chỗ này đều là của cậu."
Sở Từ trợn mắt nhìn chằm chằm từng chồng tiền mặt màu hồng thật dày trước mặt, một lúc lâu sau mới dời ánh mắt sang chỗ khác, nội tâm dường như đang đấu tranh rất dữ dội.
Có hi vọng! Hai tên tội phạm ma tuý hớn hở ra mặt.
"Này lão Vương, mày làm vậy là có ý gì? Mày đang sỉ nhục người khác hả? Chờ sau này chúng ta chế được 'Lam kim' thì chút tiền này cũng chưa đủ để đuổi ăn mày đâu!" Tên kỹ sư vừa nói vừa nhích lại gần, vỗ vỗ vai Sở Từ, thấp giọng: "Như tôi đã nói qua, cậu sinh viên, chưa từng yêu đương đúng không?"
Sở Từ im lặng ngầm thừa nhận.
Tên kỹ sư nói: "Anh thấy con nhóc Đinh Đang khờ khạo kia thích cậu lắm đấy, chậc, nếu cậu đồng ý hợp tác với chúng tôi, đại ca đây hôm nay làm chủ đem nó gả cho cậu, thế nào?"
Sở Từ nhíu mày vừa lúc nhìn thấy cửa mở ra, Trì Thuỵ vừa đi ra ngoài đang đứng ở cửa, tay cầm súng dí vào đầu Đinh Đang!
Gò má Đinh Đang đỏ bừng, hình như vừa ăn mấy cái tát, muốn khóc mà không dám, cả người run lẩy bẩy, ánh mắt rã rời nhìn về phía cậu cầu cứu.
***
Cùng lúc đó, phía ngoài toà nhà khu dân cư sắp bị dỡ bỏ, cách nhà máy vài trăm mét.
"Tôi mua hết chỗ này, cho hết vào túi dùm tôi."
Những quả táo và lê cuối cùng còn thừa lại trên xe ba gác, thậm chí có mấy quả còn bị dập và sâu, xung quanh đây cũng không còn ai qua lại nữa. Vốn dĩ người bán hàng rong cũng đã hết hy vọng, tính toán trong vòng ba mươi phút nữa nếu còn không bán được sẽ thu dọn về sớm, chi bằng tối nay lấy mấy quả còn dư này ăn thay cơm, hắn còn đang ngẩn ngơ đứng đó đột nhiên có một khách hàng ăn mặc như cái bánh bao, đừng nói trả giá, ngay cả tiền thối cũng không cần.
Người bán hàng rong hỉ thượng mi sao (nhướng mày vui mừng), sợ khách hàng hối hận, vội vàng bỏ vào túi nilon, ngay cả mấy quả đầu thừa đuôi thẹo cũng bỏ vào, mặt mày rạng rỡ đưa ra trước.
Người khách chìa tay ra nhận lấy.
12
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com
Trước Sau