Chương 34
Edit: Sabi
Nghiêm Tà vừa bước chân ra khỏi phòng thẩm vấn, mấy cảnh sát hình sự chờ ngoài cửa đã lâu lập tức tản ra hành động theo sự sắp xếp.
"Đội phó Nghiêm." Cảnh sát thực tập của phòng trinh thám kỹ thuật đuổi kịp bước chân của hắn, căng thẳng nói: "Thông qua so sánh bán kính hoạt động của Vương Nhạc và Trì Thụy, chủ nhiệm Hoàng của bọn em phát hiện phạm vi hoạt động của hai người kia sau khi đối chiếu chéo với nhau là vùng lân cận Tống Tân Kiều, ở chỗ đó có ba nhà máy chế biến khuôn đúc khả nghi, đây là thông tin địa lý cụ thể."
Nghiêm Tà nhận lấy xem xét, trong danh sách là tên, vị trí và sơ đồ kết cấu bên trong của ba nhà máy kia.
"Tống Tân Kiều." Nghiêm Tà lặp lại như có điều suy nghĩ: "Ok, cảm ơn chủ nhiệm Hoàng của các chú giúp anh."
Sau đó hắn trở tay bí mật đem danh sách cho một cậu cảnh sát thực tập, ngón trỏ nặng nề chọc lên giấy, hạ lệnh: "Nói với đội tiên phong chia ra đi đến ba địa điểm này, lúc cách khoảng 10km thì tắt còi báo động, chờ chỉ thị tiếp theo. Nhanh lên!"
Cậu cảnh sát kia vội vàng rời đi.
Nghiêm Tà sửa lại cổ áo, siết chặt tai nghe Bluetooth, hít sâu một hơi. Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên hai tiếng gõ, cốc cốc, sau đó giọng của Mã Tường vang lên: "Anh Nghiêm, anh có ở trong đó không? Đội phó Tần bảo bọn em dẫn Điêu Dũng tới gặp anh!"
"Lão Cao, bắt đầu đi." Nghiêm Tà thấp giọng nói vào tai nghe Bluetooth.
Trong phòng thẩm vấn, Cao Phán Thanh làm động tác ok.
Đinh Gia Vượng không nhìn thấy tình hình bên ngoài cửa kính, không khỏi cảm thấy khó hiểu.
Tay nắm cửa vang lên tiếng lạch cạch, Mã Tường và mấy cậu cảnh sát đẩy cửa ra áp giải Điêu Dũng vào, nhìn thấy Nghiêm Tà đang đứng quay lưng về phía cửa, mặt hướng vào cửa kính của phòng thấm vấn, ngay cả đầu cũng không có ý quay lại, lớn tiếng: "Bảo thằng cháu Đinh Gia Vượng khai nhanh chút, trừ Điêu Dũng còn mấy tên đồng bọn nữa? Trì Thụy? Nhớ hỏi rõ Trì Thụy làm gì! Còn cái tên tài xế lái xe mang bao tay tên là gì, Đinh Gia Vượng nói gã là thợ điện của nhà máy hóa chất sao?"
Điêu Dũng: "?!"
Điêu Dũng bất ngờ nghe thấy tên của đồng bọn, thoáng chốc ngây ngẩn cả người,
"Anh Nghiêm." Mã Tường nhỏ giọng cẩn thận nói: "Đội phó Tần bảo bọn em dẫn người tới đây, người đã dẫn tới rồi."
"Tên là Vương Nhạc đúng không? Được, tôi sẽ cho người lập tức đến bộ phận sữa chữa điện của nhà máy hóa chất điều tra về thằng cháu tên Vương Nhạc này." Nghiêm Tà quay lại nhìn Điêu Dũng một cái, không kiên nhẫn hỏi Mã Tường: "Các cậu dẫn gã tới đây làm gì, Đinh Gia Vượng đã bắt đầu khai rồi! Cho anh ta thêm vài phút, thì ngay cả chuyện đái dầm trên giường lúc tám tuổi anh ta cũng sẽ dốc hết ra!"
"................!" Điêu Dũng nhìn Đinh Gia Vượng bên trong phòng thẩm vấn, sắc mặt nhất thời thay đổi.
"Anh Nghiêm, em nói này." Mã Tường cợt nhã cười nói: "Là đội phó Tần lo lắng ấy anh, sao có thể chỉ trông cậy vào khẩu cung của một mình thằng cháu Đinh Gia Vượng này được, nhỡ lão ta nói láo thì ai biết đâu mà lần? Thêm một người thì lại nhiều thêm một phần khả năng. Hì hì, anh nói có đúng không?"
Nghiêm Tà không rảnh cùng cậu ta làm trò: "Đệt, lão Tần bảo chú đi ăn cứt chú cũng đi sao, chú không biết quy tắc của phòng hình sự bọn anh rồi. Cơ hội chủ động phối hợp với cảnh sát điều tra để giảm hình phạt chỉ có một thôi, không phải ai cũng có đâu, chú nghĩ viện kiểm sát là nhà anh đây mở chắc?"
"Dẫn về, dẫn về đi!" Nghiêm Tà vừa nhìn bóng Điêu Dũng phản chiếu trên cửa kính vừa khoát tay, khôn cần biết đúng sai gì sất: "Ở đây không có việc của anh ta, đưa về giam lại, chờ chuyển giao lên viện kiểm sát đi."
"Không không!" Dưới tình thế cấp bách Điêu Dũng hét lên: "Khoan, khoan đã!"
"...................Mấy người đang diễn trò gì vậy?" Đinh Gia Vượng trợn mắt nhìn người cảnh sát trung niên họ Cao trước mặt.
Cao Phán Thanh chuyên tâm lắng nghe tiếng ồn ào trong tai nghe, trên mặt biểu lộ việc công làm theo phép công:
"Cho nên, đồng bọn của các anh bao gồm, người chế tạo và cầm súng phi pháp Trì Thụy, thợ điện của nhà máy hóa chất Vương Nhạc, ngoài ra còn có mấy sư phụ giúp anh chế tạo ma túy nữa đúng không? Hang ổ của các anh ở chỗ nào trong khu công nghiệp Ô Hải?"
Đinh Gia Vương quyết liệt nói: "Tôi không biết sư phụ sư phiếc chế tạo ma túy gì hết! Rốt cuộc cảnh sát các cậu có đi tìm con gái tôi hay không?!"
Cao Phán Thanh: "Nghiêm Tà, chú nghe thấy chứ? Anh ta vừa khai báo hang ổ chế tạo ma túy ở khu công nghiệp Ô Hải..............."
Bên ngoài phòng thẩm vấn
"Khu công nghiệp Ô Hải?" Nghiêm Tà lớn tiếng lặp lại với micro: "Quận Ô Hải rất lớn, anh nói với Đinh Gia Vượng khai rõ ràng một chút, hỏi anh ta vị trí cụ thể ở đâu?"
Điêu Dũng bối rối nhìn Đinh Gia Vượng trong sự sợ hãi và nghi ngờ.
"Nhà máy chế biến khuôn đúc bên cạnh Tống Tân Kiều đúng không? Oke, em sẽ cho người đi kiểm tra ngay." Nghiêm Tà ra dấu tay ra hiệu cho cậu cảnh sát đang đứng bên cạnh, cậu cảnh sát này lập tức hiểu ý, giả bộ vội vội vàng vàng chạy ra ngoài. "À đúng rồi lão Cao, nhân tiện anh nói với Đinh Gia Vượng rằng: Chừng nào con tin được giải cứu thành công, ngày sau lên tòa, cảnh sát sẽ nói giảm về vai trò và mức độ tham gia của anh ta lúc còn ở trong nhóm tội phạm này, cố gắng giúp anh ta được giảm án. Ờ, được, tôi không nói nữa, bọn họ vừa giao Điêu Dũng cho tôi đây, phiền chết đi được."
Nghiêm Tà xoay người mang theo cơn thịnh nộ, giống như hận không thể dùng chân đá Điêu Dũng bay ra khỏi cửa:
"Ơ đệt, sao anh ta vẫn còn ở đây thế! Anh đã nói với các chú rồi, anh ta thì biết đếu gì, anh ta chỉ là một bảo vệ quèn thôi! Dẫn anh ta cút về đợi ngồi tù rục xương đi!"
Mã Tường chờ vài người lên tiếng đáp lại, rồi mới đẩy Điêu Dũng ra ngoài. Mà lúc này đáy lòng Điêu Dũng đã cực kỳ sợ hãi, vừa liều mạng nắm lấy khung cửa vừa gào lên: "Đợi đã, đồng chí cảnh sát, đợi đã!"
Đinh Gia Vượng đã nói hết rồi sao? Lão ta đã khai ra bao nhiêu? Bọn họ thật sự có thể giúp lão ta giảm án sao?
Cảnh sát thật sự đã biết hết tất cả, hay là đang diễn trò nhằm lấy được lời khai của mình?
Trong thời gian ngắn ngủn, vô số ý nghĩ thoáng qua đầu Điêu Dũng, nhưng trên thực tế gã chỉ có thể giữ chặt khung cửa, đồng thời cố gắng vươn cổ về phía phòng thẩm vấn.
Gã không hề biết, tất cả phản ứng của gã đều lọt vào tầm mắt của Nghiêm Tà, ngay cả những biến hóa tâm lý nhỏ nhất cũng không bỏ sót.
Tất cả mọi người đều thấy rõ phòng tuyến của gã đang dần dần sụp đổ.
Chỉ cần một cọng rơm cuối cùng là có thể khiến hắn hoàn toàn sụp đổ như đê vỡ.
"Để cho thằng cháu Đinh Gia Vượng kia khai báo tất cả chi tiết liên quan đến Hồ Vĩ Thắng đi, quen biết thế nào, đường dây buôn bán ma túy ngoài Tam Xuân Hoa Sự còn có những con đường nào nữa." Nghiêm Tà nói vào micro: "À, đúng rồi, đặc biệt là loại ma túy mới màu xanh kia, bảo anh ta khai báo cho rõ ràng tỉ mỉ vào."
Giống như sét đánh ngang tai, toàn thân Điêu Dũng choáng váng.
Cảnh trong phòng thẩm vấn sau đó khiến cho hắn rơi vào hầm băng ngay trong ngày hè...
Cao Phán Thanh lấy một cái túi nilon gián kín miệng từ trong hộp vật chứng ra, vung tay ném xuống trước mặt Đinh Gia Vượng, túi bột màu xanh trong cái túi nylon kia lóe lên luồng ánh sáng âm u.
Ngay cả cái này cũng đã rơi vào tay cảnh sát! Cái gì bọn họ cũng biết hết rồi!
"..............Đây là Đồng Hydroxit đúng không?" Đinh Gia Vượng cảnh giác hỏi.
Cao Phán Thanh cười cười.
"Tôi nói! Tôi nói! Hãy để tôi nói!" Bên ngoài phòng thẩm vấn, Điêu Dũng gào lên, những giọt mồ hôi nóng hổi ào ào lăn dài trên mặt, khiến biểu tình của gã trông rất dữ tợn: "Thằng cha Đinh Gia Vượng khốn kiếp kia không biết cái đếch gì đâu, tôi đây mới là người có quan hệ tốt nhất với lão Hồ này! Đồng chí cảnh sát, xin hãy để cho tôi nói!"
Khẩu khí treo trong cổ họng của mọi người cũng theo đó mà thoát ra ngoài.
Biểu tình nhẹ nhõm trên mặt Mã Tường khó mà che giấu, nhưng may là cậu ta phản ứng kịp thời, lập tức giấu khuôn mặt vào trong lòng bàn tay đầy mồ hôi.
"..........Anh còn muốn nói gì nữa?" Nghiêm Tà xoay người, cau mày nhìn chằm chằm Điêu Dũng, lạnh lùng nói: "Chỉ là một con chó giữ cổng mà muốn so với Đinh Gia Vượng sao, anh thì biết được bao nhiêu chứ?"
Toàn thân Điêu Dũng tê liệt, cũng không chú ý được người khác đỡ đến sau bàn từ lúc nào, lạch cạch hai tiếng đã bị còng tay vào tay vịn trên ghế.
"Lão, lão khốn Đinh Gia Vượng không trung thực, các anh đừng tin anh ta, nhất định đừng giảm án cho anh ta." Điêu Dũng sợ mình khai báo chậm, vội vàng run rẩy nói: "Bên Tống Tân Kiều có ba nhà máy gia công chế biến, các anh có đi qua cũng sẽ không tìm ra được là nhà máy nào đâu, ông ta cố ý muốn trì hoãn thời gian của cảnh sát thôi! Tôi, tôi sẽ nói hết cho các anh, ở giao lộ đường Đông Uyển và Tống Tân Kiều, đi qua cổng sau của một nhà kho, bên trong cùng có một nhà máy gia công chế biến khuôn đúc tên là Giai Hưng, chính nó!"
Nghiêm Tà kìm nén tia lạnh lẽo lóe lên từ trong đáy mắt, nhìn Điêu Dũng không chớp mắt.
Trong căn phòng nhỏ không một ai lên tiếng, trừ tiếng hít thở nặng nề của Điêu Dũng ra, ngay cả không khí cũng ngưng kết lại.
"............." Qua hơn mười giây, Nghiêm Tà chậm rãi nhấc tay lên làm động tác ra lệnh cho Mã Tường.
Mã Tường giật người vọt ra khỏi phòng, nhặt một cái bộ đàm từ trên hành lang lên: "A lô, trung tâm chỉ huy trung tâm chỉ huy, thông báo cho tổ thăm dò thay đổi tuyến đường, con tin đang ở trong nhà máy chế biên khuôn đúc Giai Hưng, đi vòng từ cửa sau của kho container trên giao lộ đường Đông Uyển và Tống Tấn Kiều! Tổ một tổ điều tra lập tức lên đường, đội cảnh sát phòng chống bạo lực lập tức đuổi theo!................"
***
"Lão Cao, dẫn Đinh Gia Vượng quay lại phòng giam đi." Nghiêm Tà chậm rãi nói, giơ tay lên tắt micro, kéo ghế ra ngồi đối diện Điêu Dũng.
Điêu Dũng hoàn toàn không có hình dạng hung hăng và ương ngạnh như lúc ở trong bệnh viện, nước mắt nước mũi tèm nhem, chật vật giống như chó nhà có tang: "Tôi sẵn lòng hợp tác, tôi sẽ nói hết tất cả. Đinh Gia Vượng không đáng được các anh giảm hình phạt, tôi mới là người trên có mẹ già dưới có con nhỏ, tôi hi vọng được quay lại làm người..."
Nghiêm Tà hỏi: "Anh và Hồ Vĩ Thắng có quan hệ tốt nhất?"
Điêu Dũng cuống quýt gật đầu.
"Vì cái gì?"
"Lão Hồ nói đầu óc thằng cha Đinh Gia Vượng không thành thật, trông chờ vào lão ta nghiên cứu loại thuốc đó, căn, căn bản không đáng tin. Vừa lúc hai người chúng tôi đều thích uống rượu, uống nhiều rồi thường nói chuyện phiếm với nhau, hay lui tới nên..............."
"Vì vậy, các anh thật sự muốn phục chế loại ma túy kiểu mới?" Nghiêm Tà ngắt lời anh ta.
Điêu Dũng bất chấp tất cả, hít mũi thẳng thắn thừa nhận: "Đúng, nhưng đây là chủ ý của Đinh Gia Vượng. Lão ta muốn kiếm tiền từ cái đó, lại không có bản lĩnh kia, bị bắt còn có thể trách ai?"
Nghiêm Tà chơi đùa với điện thoại di động của mình, mở Wechat nhập vào mấy chữ, có vẻ như muốn gửi tin nhắn cho ai đó, nhưng lại do dự xóa đi.
"Vừa rồi Đinh Gia Vượng có khai rằng loại ma túy mới này có thể hấp thụ trực tiếp qua da, hơn nữa chỉ cần một lượng nhỏ sẽ nghiện." Nghiêm Tà ngẩng đầu hỏi: "Có thật không?"
Điêu Dũng lại mạnh mẽ gật đầu: "Đúng đúng đúng..."
"Sao các anh biết?"
"Hả?"
"Các anh làm sao biết được tác dụng của nó, chẳng lẽ các anh đã từng bán cho người khác rồi?"
Tay Điêu Dũng làm động tác muốn vỗ đùi, tiếng kim loại va vào nhau leng keng leng keng vang lên: "Ấy, làm thế sao được, trong tay lão Hồ chỉ có một bọc, bán đi rồi chúng tôi lấy cái gì mà nghiên cứu nữa? Nhưngsau khi phân tích hàng mẫu Đinh Gia Vượng nói là thật, hơn nữa, thời gian trước lúc lão Hồ còn là thuộc hạ làm việc cho ông chủ kia, nhìn thấy bọn họ vận chuyển loại bột phấn màu xanh này xuất cảnh sang biên giới Đông Nam Á — nói rất nhiều người nước ngoài hòa với nước, dán vào tay và bụng để hấp thụ.............."
Giọng Nghiêm Tà có chút mất kiểm soá : "Loại ma túy này đã lan tràn ra ngoài biên giới?"
"Cũng, cũng không thể nói là tràn lan." Điêu Dũng do dự nói, "Lão Hồ nói loại ma túy này rất đắt, chỉ có người có tiền mới hút nổi thôi."
Nghiêm Tà ép bản thân tỉnh táo lại, ý thức được một vấn đề đã bị bỏ qua trước đó.
Hồ Vĩ Thắng vừa mới ra tù cách đây không lâu, chắc là lần thứ hai ngồi tù, không là lần đầu tiên ngồi tù gã đã có bọc ma túy kia rồi. Nói cách khác, cái gọi là "ma túy mới" thật ra đã được lưu hành trên thị trường mấy năm, chẳng qua là "xuất khẩu" không so được với "tiêu thụ nội địa", cho nên tạm thời vẫn chưa bị cảnh sát chú ý tới mà thôi.
Nhưng mà, nếu như Hồ Vĩ Thắng đã giấu bọc ma túy kia trong mấy năm, vì sao "Ông chủ lớn" kia lại không truy tìm?
Nếu như là vì không phát hiện ra, vậy tại sao lúc bọn hắn mới vừa tìm ra bọc ma túy trên sân thượng, lại đột nhiên nhảy ra hai người cướp nó đi?
Tuy Nghiêm Tà không muốn thừa nhận, nhưng hắn biết bây giờ chỉ có hai khả năng có thể lý giải vấn đề này:
Thứ nhất, trong nội bộ cảnh sát có tai mắt. Trước khi lên sân thượng, hắn từng gọi điện thoại cho Tần Xuyên yêu cầu chi viện, Tần Xuyên phải đem hành động báo cáo về Cục thành phố và trung tâm chỉ huy, sau đó có người từ trong nội bộ bắn tin ra bên ngoài;
Thứ hai, tai mắt chính là Giang Đình.
Ánh đèn rực rỡ trong đêm đen, trên sân thượng gió lớn đến mức lạnh thấu xương, trong lúc đang vật lộn giữa sự sống và cái chết, viên đạn sượt qua chân..............Vô số mảnh vỡ giống như dòng nước xoáy nhanh chóng xoay tròn, hình ảnh trong phút chốc cố định trước mắt Nghiêm Tà, tạo thành một cảnh tương không sao xóa nhoà.
Đó là lúc hắn từ bên ngoài lan can tầng sáu leo lên tầng thượng, đuổi theo Giang Đình chạy vào cửa hành lang, trong chớp mắt nhìn thấy tình cảnh kia.
Người đàn ông đó là ai? Nghiêm Tà nghĩ.
Đêm đó trừ tên sát thủ bên ngoài, còn có một tên cầm súng không thấy rõ mặt, rốt cuộc người đuổi theo Giang Đình lao xuống lầu là ai?
"Hồ Vĩ Thắng chưa từng nhắc đến chuyện của ông chủ trước kia với anh sao?" Nghiêm Tà nheo mắt lại, nhàn nhạt hỏi.
Điêu Dũng sợ hãi lắc đầu: "Chưa, lão Hồ rất ít nhắc tới, tôi thấy bộ dáng kia của gã, chắc là vì ăn trộm nên chột dạ, ngay cả tên ông chủ là gì cũng không dám nói ra."
"Không nói tên, cũng không nói tới những chuyện khác? Có năng lực phát minh ra loại ma túy kiểu mới kia, người này chắc chắn không thể là một nhân vật tầm thường được."
".............Cái này thì tôi không chắc, có lúc lão Hồ uống nhiều, trong miệng không có cái gì ngăn cản, ai biết những điều gã nói là thật hay là khoác lác." Điêu Dũng ngập ngừng một lúc, nói tiếp: "Có điều, gã rất hay nói ông chủ kia không phải người tầm thường, rất trẻ, rất phô trương, chưa bao giờ lộ diện, trừ tâm phúc ra thì không có mấy ai tiếp xúc qua —nghe giống như trùm ma tuý trong phim ảnh nhở."
Gã là một kẻ tham dự trực tiếp vào việc buôn bán ma túy, vậy mà khi nói tới ba chữ trùm ma tuý bản thân cũng không kiềm chế được rùng mình một cái, giống như lúc này mới ý thức được con đường không có đường lui này có bao nhiêu đáng sợ.
Nghiêm Tà lạnh lùng nhìn gã, vẻ mặt trầm tĩnh như nước, không hề gợn sóng, khiến Điêu Dũng không nhìn ra được chút dấu vết háo hức nào.
"Cảnh sát............." Điêu Dũng ngập ngừng gọi.
"Loại ma túy kiểu mới lợi hại như vậy, Hồ Vĩ Thắng hay Đinh Gia Vượng có nói qua với anh thành phần chính hoặc công thức hóa học gì đó không?"
Nhìn biểu tình trên mặt Điêu Dũng, câu trả lời chắc chắn là không — điều này cũng