Chương 151

Sabi

Nghiêm Tà ngẩng đầu đánh giá Văn Thiệu, rồi cúi đầu hỏi Giang Đình: "Hắn ta đánh được không đó?"

Hiếm lắm mới thấy Giang Đình ngớ ra, theo bản năng anh vẫn nhìn ra cửa sổ trước xe, nhưng lại không khống chế được muốn chuyển ánh mắt sang nhìn Nghiêm Tà, tầm mắt lia tới lia lui mấy lần mới tìm lại lý trí, lắc đầu nói: "Nói chung, cũng được!"

Nghiêm Tà còn chưa kịp thở phào đã nghe anh nói tiếp: "Cũng cỡ J Rô á!"

Nghiêm Tà: "................."

"Anh đánh nhau giỏi nhất!" Giang Đình lớn tiếng nói.

Văn Thiệu vung tay dùng còng tay quấn ngược lên cổ tay Nghiêm Tà, da rách toác chảy máu, đau đớn khiến Nghiêm Tà bất giác buông lỏng khung xe, nửa người bị gió hất lên. May mà tay còn lại vẫn còn túm chặt, hắn lơ lửng giữa không trung chân được thế quét ngang!

Bốp! Văn Thiệu nhấc tay lên, ngăn cản đòn chân vừa nhanh vừa mạnh kia, tiếng va chạm nặng nề vang lên.

Phần thân dưới của hắn ta vô cùng vững vàng, nhưng dưới sự va chạm nặng nề mãnh liệt thế này hắn ta cũng phải lảo đảo một cái, suýt ngã khỏi xe. Lợi dụng sơ hở này, Nghiêm Tà khó khăn lật người trèo lại lên xe, Văn Thiệu vung tay nhỏ giọng nói câu gì đó rồi chui về buồng xe, mò mẫm tìm con dao găm không biết đã đánh rơi chỗ nào.

Giang Đình quát lên: "Nghiêm Tà! Cẩn thận!"

Còn chưa dứt lời anh đã xoay mạnh vô lăng, thực hiện một động tác lái xe cực nguy hiểm trong lúc chiếc xe đang quẹo cua, ép phía bên ghế phó lái vào sát vách núi. Thoáng chốc, đốm lửa phụt ra trong đêm tối, tiếng kim loại ma sát khi mép cửa xe va phải nham thạch vang lên xé rách màng nhĩ.

Hơn nửa người Văn Thiệu đã chui vào trong xe, nhưng một tay còn lại vẫn đang túm lấy rìa nóc xe, do đó chi cần lấy được dao găm là có thể lập tức mượn lực ló ra ngoài xe lần nữa. Nhưng động tác này cũng khiến cho lưng hắn ta hoàn toàn lộ ra ngoài, ngay lập tức sẽ bị kẹp vào khe hở giữa thân xe và vách đá!
Đầu ngón tay hắn ta đã chạm đến con dao, đúng lúc này hắn ta chợt cảm giác được nguy hiểm, bèn bỏ qua con dao găm, toàn thân phát lực phóng lên nóc xe. Tốc độ phản ứng và sức bật đều tương đối kinh người, hắn ta vừa leo lên nóc xe, sau lưng ánh lửa chói lòa kèm theo tiếng động rất lớn, cửa xe bị vách núi hất văng khỏi thân xe, cả khối sắt thép lập tức bay xa mấy chục mét!

Rầm——keng!

Cửa xe méo mó lượn vòng rơi xuống đất, vẫn đang điên cuồng xoay tròn, sau đó bị xe Hàn Tiểu Mai đuổi tới hất xuống vách núi.

Chỉ cần chậm nửa giây thôi thì Văn Thiệu đã bị éo thành bùn máu. Hắn ta ngẩng đầu lên đối diện với Nghiêm Tà——hiện giờ cả hai đều nằm rạp trên nóc xe, mỗi người nắm lấy một bên khung xe, gần như mặt đối mặt.

"Đệt!" Nghiêm Tà đạp một phát: "Cút xuống cho bố mày!"

Văn Thiệu bị đạp trúng bụng, máu ở miệng vết thương lúc trước bị Giang Đình đâm phụt ra, đau đến mức khiến hắn phải rên lên một tiếng, ngay lúc sặc ra máu, hắn ta đồng thời duỗi tay siết chặt cổ Nghiêm Tà.

Hai người giống như hai con dã thú, liều chết đánh nhau trên nóc xe, thậm chí còn không thấy rõ mình đánh trúng bộ phận gì của đối phương. Nghiêm Tà bị siết mắt nổ đom đóm, bất chấp bẻ khuỷu tay của Văn Thiệu, có cảm giác như đang nắm lấy một khối nham thạch nóng bỏng, bên tai vang lên giọng nói như ma quỷ, từng chữ đều giống như bật ra từ kẽ răng: "Không nghĩ đến nhỉ, lần đầu tiên nhìn thấy tình địch lại là một mất một còn, hử?"

Trong bóng tối trên cánh tay xuất hiện năm đường máu uốn lượn giọt xuống, là năm đầu ngón tay của Nghiêm Tà cắm sâu vào bắp thịt.

"Đồ ngu," Nghiêm Tà khó khăn cất tiếng giữ gông cùm: "Mày thì.....tình.....địch mẹ gì!"

Nghiêm Tà chợt buông khung nóc xe ra, đây quả thực là hành động liều mạng, phút chốc hắn hoàn toàn mất đi điểm tựa, toàn bộ sức nặng đều dựa vào việc bấm vào cánh tay Văn Thiệu mới không bị trượt khỏi xe; giây tiếp theo, rầm! Hắn đấm một phát vào dưới sườn Văn Thiệu, máu thịt bị đè ép vang lên âm thanh rất nhỏ giữa kẽ hở nắm tay nhất thời ướt át.

Văn Thiệu chợt sặc ra máu, Nghiêm Tà đã trở người ngồi trên người hắn ta, đấm thẳng vào mặt hắn ta!

Rầm! Văn Thiệu nghiêng đầu đi, nắm đấm của Nghiêm Tà nện lên nóc xe, bốn đốt ngón tay nhất thời để lại bốn vết lõm trên bề mặt kim loại.

Đúng lúc này, thân xe đột nhiên nảy lên, hai người đồng thời liếc nhìn về phía trước——Xe Jeep đã xông qua chốt kiểm soát, trước mặt đã không còn đèn xe cảnh sát chiếu sáng nữa, nương theo ánh đèn đầu xe, lờ mờ nhìn thấy bên cạnh vách núi phía trước xuất hiện một bóng đen lớn, độ cao vừa vặn nhắm ngay nóc xe.

Là mỏm đá?!

Với tốc độ này mà đụng phải tảng đá ngáng đường kia thì đúng là bể đầu mất, thậm chí là bay mẹ nó đầu luôn. Nghiêm Tà chửi thề rồi bổ rạp về phía trước, cố gắng ép sát người trên nóc xe tranh vụ va đập, nhưng lúc này Văn Thiệu lại bóp chặt cổ họng hắn, vững vàng kéo nửa thân trên của hắn lên!

"............." Nghiêm Tà bị siết chặt đến mức không nói nên lời, xương cổ vang lên tiếng răng rắc vang dội, chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng đen kia đập thẳng vào mặt, đầu óc trống rỗng——

"Chết đi," Văn Thiệu trào phúng nói.

Giây tiếp theo, loạt soạt!

Vô số lá khô nhỏ đổ ập xuống, là bụi cây!
Hơn nửa thân xe chìm ngập trong bụi cây vừa nhỏ giòn vừa nhọn, hệt như một trận mưa xối xả quất vào hai người. Văn Thiệu bị quất đến mức không mở nổi mắt, Nghiêm Tà cũng bị bất ngờ không kịp đề phòng miệng hớp đầy bụi bặm phiến lá, cuối cùng cũng tách được bàn tay đang liều mạng bóp chặt cổ họng mình ra; chỉ vài giây ngắn ngủi nhưng lại dài đằng đẵng như ngày tận thế, rốt cuộc "Vù!", xe Jeep cuối cùng cũng chạy ra khỏi bụi cây.

"Khụ khụ khụ phì phì phì........" Nghiêm Tà chật vật không chịu nổi, trong lòng chỉ có một ý nghĩ: Đù má, ông đây đúng mạng lớn!

Văn Thiệu thở hổn hển nói: "Mạng mày lớn thật."

Nghiêm Tà đấm lệch mặt hắn ta: "Ông đây có huy hiệu cảnh sát hộ thể làm gì cũng sẽ thuận lợi, mày hiểu thế đếu nào được!"

Văn Thiệu nhổ ra một ngụm bọt máu, trong mắt lóe lên sự sắc bén, đột nhiên bắt được nắm đấm đang bay tới tập kích lần hai, vặn ngược lại khiến khớp xương vang lên tiếng răng rắc. Nghiêm Tà cảm giác được cơn đau nhói như điện giật bò dọc bắp thịt lên trung khu thần kinh, đau đến mức hắn phải hít vào một hơi, nghe thấy Văn Thiệu lạnh lùng nói: "Làm gì cũng thuận lợi? Mơ à!"

Sau đó hắn ta dùng sức kéo lấy cánh tay Nghiêm tà, mượn lực đứng lên, quả đấm nặng tựa ngàn cân thụi vào xương ngực hắn. Nghiêm Tà còn không kịp rên lên, thân thể đã mất đi thăng bằng, trượt ra phía sau xe!

Nếu trượt xuống, kết cục của hắn sẽ giống cánh cửa xe vừa biến thành bánh quai chèo kia. Cũng may lúc ngàn cân treo sợi tóc, một tay Nghiêm Tà bắt được phần đuôi của cái khung trên nóc xe, khó khăn lắm mới ổn định được thân mình, còn chưa kịp thả lỏng, thì đã bị một cú đấm nặng nề khác thụi thẳng vào bụng.

"Phụt——"

Nghiêm Tà phun ra một ngụm nước, thiếu chút nữa phun luôn dạ dày ra ngoài. Trong cơn đau cánh tay hắn bị Văn Thiệu kéo căng; hắn còn chưa kịp phản kích đã bị quật qua vai, trời đất quay cuồng, rầm!!

Nghiêm Tà đập mạnh xuống nóc xe, thể trọng hơn 80 cân khiến bề mặt kim loại lõm xuống!

"Đồ ngu," Văn Thiệu lạnh lùng nói: "Ngay cả tư cách chết cùng một chỗ với cậu ấy, mày cũng không có." Sau đó cùi chỏ cứng như sắt giáng xuống, nhắm thẳng đỉnh đầu của Nghiêm Tà!

***

"——Báo cáo xe chỉ huy! Chúng tôi đã chạy khỏi khúc cua, Nghiêm đội và mục tiêu chính đang đánh nhau trên xe Jeep!" Giọng nói của Hàn Tiểu Mai vang vọng trong bộ đàm: "Bây giờ làm gì ạ? Xin chỉ thị!!"

Màn hình hiển thị trên xe chỉ huy, định vị thời gian thực của mỗi chiếc xe cảnh sát là chấm nhỏ màu lam, đang lập lòe di chuyển dọc theo con đường núi trên bản đồ. Mấy tờ giấy nháp viết nguệch ngoạc bày trên bàn, là phương án giải cứu được đề xuất khẩn cấp rồi lại lập tức bị bác bỏ trong vòng hai mươi phút qua, sắc mặt của mấy vị lãnh đạo từ văn phòng tỉnh đến cục thành phố đều tái mét, tất cả đều không nghĩ ra kế hoạch gì.

"Làm sao đây, lão Lữ?" Trong ống nghe vang lên giọng nói nặng nề của tỉnh ủy Lưu.

Cục trưởng Lữ do dự mở miệng, đang định nói gì đó, thì Hoàng Hưng bên kỹ trinh đột nhiên kêu lên: "Cục trưởng Lữ! Cục trưởng Lữ! Không ổn rồi!"

Ba chữ không ổn rồi giống như ba cây kim châm đâm vào thần kinh vốn đã quá căng thẳng của các vị lãnh đạo, tất cả mọi người lập tức đứng bật dậy:

"Sao sao?"

"Xảy ra chuyện gì?!"

Trong tay Hoàng Hưng cầm một bản fax, dưới ánh sáng huỳnh quang tỏa ra từ màn hình, mơ hồ thấy được khuôn mặt tái mét của anh ta: "Là...........Là hình ảnh vệ tinh theo thời gian thực, do..........Do cục lâm nghiệp địa phương vừa gửi tới............."

Cục trưởng Lữ ý thức được gì đó, xông lên giật lấy tờ giấy kia, nhìn lướt qua, hô hấp như ngừng lại.

***

Rào——nóc xe bị va đập bụi bặm rơi xuống, Giang Đình ngẩng đầu lên nhìn.

Nghiêm Tà nằm ngửa, hai cánh tay đan chéo, trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc đỡ được cùi chỏ của đối phương, trận đấu tàn khốc kéo dài khiến biểu tình hai người hơi vặn vẹo, mồ hôi nhễ nhại trên mặt.

".........Ai.....Ai muốn chết chung một chỗ.............." Nghiêm Tà nghiến răng nghiến lợi nói, ánh mắt vì đau đớn mà trở nên cực dũng mãnh sắc bén: "Mày tự đi chết đi, bố đây phải sống cùng Giang Đình.......!"

Hắn đột nhiên uốn gối đạp về phía trước, đó là một cú ngả người móc bóng (thuật ngữ bóng đá) hung ác sắc nét nhanh như chớp; mí mắt Văn Thiệu giật giật, chỉ cảm giác được gió ập tới mặt, hắn ta trở tay không kịp bị đá phủ đầu mất đi thăng bằng, lập tức ngã xuống xe!

Nghiêm Tà bật người đứng lên, trở tay nắm lấy khung nhôm hợp kim, quay đầu lại thì sau lưng đã không còn bóng người.

Ngã xuống đường rồi? Hay là bị cuốn vào gầm xe nghiền thành thịt nát?

Nghiêm Tà trông cực kì nhếch nhác, thở phì phò, từng vệt mồ hôi trộn lẫn máu tươi và bụi đất, chảy từ cần cổ rắn chắc xuống cổ áo sơ mi. Chợt liếc thấy gì đó, cúi đầu nhìn xuống đuôi xe, Văn Thiệu cũng đang thở hổn hển dẫm lên ốp cản sau ô tô, nắm chặt lấy lốp xe dự phòng. Ngón tay cứng như sắt của hắn ta nổi đầy gân xanh, sức lực tương đối kinh người, vẫn có thể gắng gượng cố định thân hình ngay cả khi xe đang xóc nảy điên cuồng và gió lớn gào thét, chưa ngã xuống.

"Đậu má!"

Nghiêm Tà buột miệng mắng to, nhưng nhất thời không còn cách nào khác, chỉ đành khom người nắm lấy mép cửa xe, cuốn theo gió lạnh lộn người chui vào ghế phó lái.

Xe Jeep phòng vèo vèo, Giang Đình đánh tay lái, thuần thục lách qua đống đá vụn sạt lở dưới vách núi: "Anh sao rồi?"

Đáy mắt Nghiêm Tà lóe lên, tỉnh bơ lau tay vào quần: "Không sao."

"Anh bị thương? Cho tôi xem nào!"

"Đâu, làm gì có. Cẩn thận!"

Cách đó hai mươi mét lại xuất hiện thêm một đống đá khác, gần như chắn ngang đường núi, chỉ cần đâm vào chắc chắn xe hư người chết. Giang Đình lập tức đạp ga, kéo phanh tay, lốp cao su ma sát với mặt đường phát ra tiếng rít chói tai, phóng vụt qua đống đá, đâm đầu vào màn đêm tối tăm như địa ngục.

Cửa bên ghế phó lái đã không còn, Nghiêm Tà nắm chặt tay vịn, hét lớn giữa tiếng gió vù vù: "Sao không bật đèn pha——!"

"............" Nghiêm Tà nghiêng đầu nhìn sang, trong gương chiếu hậu phản chiếu khuôn mặt âm trầm lạnh lùng của Giang Đình.

"Sắp hết xăng rồi," anh thấp giọng trả lời.

Con người của Nghiêm Tà chợt co lại.

"Nghiêm Tà, nghe tôi nói." Giang Đình bình tĩnh lên tiếng, nhìn thẳng về phía trước, sát bên trái xe là vực sâu không đáy: "Dưới chân anh có dao găm, dưới gầm ghế sau có súng, tìm thử xem; đoạn đường này quá hẹp, bên anh lại dựa vào vách núi, nếu nhảy xuống thì quá nguy hiểm........."

"Im miệng!"

"Đợi lát nữa tôi đếm đến ba rồi lái chếch sang trái, lúc nào tôi bảo nhảy anh phải lập tức nhảy xuống. Sườn dốc phía dưới này chắc khoảng mấy chục mét, nếu anh không nhảy thì......."

"Tôi nói em im mồm!" Cuối cùng Nghiêm Tà cũng với được khẩu súng dưới ghế sau, gắt gỏng nhét vào bao súng sau lưng Giang Đình, sau đó nhặt con dao găm lên, mở hộp đựng đồ lặt vặt ra, đỏ mắt nhìn chằm chằm quả bom.

Quả cầu kim loại bị quấn trong một mớ dây điện chằng chịt, nhìn thì như cách nhau một gang bàn tay, nhưng hắn biết va chạm cũng chỉ là chuyện trong chớp mắt.

Dù Giang Đình có thể lái đến giây cuối cùng trên con đường núi chết chóc kinh hoàng này, thì lúc xăng hết cũng là lúc bánh xe dừng lại.

Kể từ giây phút này mạng sống của bọn họ chỉ còn đếm được bằng phút.

"Cái đờ cờ mờ nó," Nghiêm Tà cầm con dao loay hoay trên mớ dây điện, khàn khàn nói: "Thứ đồ chơi khỉ gió này chơi kiểu đếu gì? Cắt dây điện được không? Nên cắt dây nào, hay tôi trực tiếp phá mẹ bảng điều khiển đi nhá?"

Giang Đình đột nhiên vươn tay ra, nắm lấy mấy ngón tay rách toạc chảy máu của hắn.

"Anh nghe tôi nói, Nghiêm Tà," tuy đèn xe chỉ có thể soi sáng trong phạm vi một một mét vuông, nhưng trong mắt Giang Đình như có một tầng ánh sáng dịu dàng bình tĩnh: "Có chuyện tôi vẫn luôn giấu anh.........."

"Thực ra người gặp vấn đề về nhận thức cảm xúc không chỉ mình Văn Thiệu, mà còn có tôi."

Nghiêm Tà kinh ngạc nhìn anh.

Tay Giang Đình rất lạnh, nhưng lòng bàn tay lại khô ráo, tựa như cho dù có xảy ra chuyện gì cũng không cách nào lay chuyển được sức mạnh vững vàng kiên định từ sâu trong linh hồn anh.

"Toàn bộ thời niên thiếu thậm chí cả thời kỳ thành niên, tôi đều nghi ngờ mình mắc chứng rối loạn cảm xúc. Tôi không có người nhà, không muốn kết giao bạn bè, hoàn toàn không có xúc động đối với tình yêu; ngoài công việc ra tôi không hề quan tâm đến cấp dưới, với cấp trên cũng chỉ nói chuyện lúc cần, tình anh em đồng sinh cộng tử với tôi cũng không khác gì nghĩa vụ. Tôi tự cô lập mình khỏi mọi mối quan hệ xã hội, và trong tất cả cảm xúc của con người, thứ duy nhất tôi mà tôi có thể cảm nhận được, là thù hận."

Giang Đình chợt dừng rồi nói tiếp: "Tôi hận Ngô Thôn, tôi hận bản thân mình bị kiểm soát, tôi muốn phá hủy mạng lười lợi ích giăng khắp mọi nơi như mạng nhện của họ. Ngoài điều này ra, trong lòng tôi hầu như không còn cảm giác nào khác."

Nghiêm Tà cố gắng kiềm chế, nhưng vẫn không nhịn được sự chua xót trong khoang mũi, hắn trở tay nắm lấy tay Giang Đình.

Cái nắm tay thật chặt đó như tiếp thêm sức manh cho Giang Đình, anh mỉm cười nói tiếp: "Cho đến lúc tôi gặp được anh."

Xe Jeep chạy sát vách núi bên phải, dùng mắt thường cũng có thể trông thấy mấy đống đá do sạt lở càng lúc càng nhiều, tựa như đang báo hiệu tình hình giao thông khác thường phía trước.

Xăng càng lúc càng cạn, đèn cảnh báo màu đỏ không ngừng nhấp nháy.

"Nếu lúc còn trẻ tôi gặp được anh, có lẽ rất nhiều chi tiết quyết định vận mệnh sẽ khác, thậm chí tôi đã có thể bắt đầu một mối quan hê yêu đương tốt đẹp từ sớm. Nhưng may mắn chúng ta gặp nhau cũng không tính là muộn, ít nhất vẫn còn để tôi có thời gian đối diện với chính mình, và thừa nhận tình cảm mà mà trước đây tôi không dám——tôi muốn báo thù, không phải xuất phát từ bất cứ trách nhiệm hay nghĩa vụ nào, chỉ bởi vì tôi thật sự rất nhớ những đồng đội đã từng gắn bó với tôi, nhớ đến mức tôi không dám đối mặt."

Giang Đình khẽ hít vào một hơi, anh không nhìn Nghiêm Tà, giọng điệu trở nên run rẩy khác thường:

"Tương tự, tôi bảo anh nhảy xuống xe, không phải xuất phát từ bản tính lương thiện hay tinh thần hy sinh, mà chỉ vì anh là người tôi yêu."

Tiếng gió chợt biến mất, tiếng ồn ào trở về tĩnh lặng, đêm tối dần dần trải dài con đường phía trước.

Những điểm sáng nho nhỏ lập lòe như vì sao ở phía cuối chặng đường.

Nghiêm Tà cúi

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play