Chương 146

Edit: Sabi

Roạt!

Mấy tấm nylon che phủ trên từng kệ hàng bị Vương Bằng Phi xốc mạnh lên, giữa đám bụi mịt mù, âm thanh the thé quái dị kia đột nhiên xuất hiện trước mặt tất cả mọi người.

"Đây, đây, đây là?" Vương Bằng Phi nhảy bật về phía sau nửa bước như thỏ: "Là ông?!"

Ngô Thôn bị trói gô giữa kệ hàng, toàn thân giống như bộ hài cốt, mở to đôi mắt đỏ như máu nhìn chằm chằm vào Vương Bằng Phi, tiếng rên rỉ kỳ quái kia phát ra từ miệng ông ta.

"Đậu xanh rau má K Bích, mày rốt cuộc đang giở trò quỷ gì?!" Vương Bằng Phi tức giận rống lên: "Người đâu! Người đâu!! Bỏ bỏ, không mua bán mẹ gì nữa hết!!"

Tất cả mọi người giương mắt đờ đẫn nhìn cảnh này, hai tên vệ sĩ Tần Xuyên lưu lại cũng sợ ngây người, nhất thời không kịp ngăn cản, mặc cho Vương Bằng Phi vọt về phía cửa, vươn tay ra mở cửa. Nhưng không ngờ dù hắn kéo cái then cửa thế nào thì cảnh cửa vừa dày vừa nặng đó vẫn không hề nhúc nhích.

Kho hàng bị khóa từ bên ngoài.

Vương Bằng Phi run rẩy đoạt lấy khẩu súng trên người tên thuộc hạ của mình, nhắm vào cánh cửa kim loại bắn hai phát "Đoàng! Đoàng!". Tiếng leng keng lanh lảnh vang lên, vỏ đạn rơi xuống đất, ổ khóa của biến hình, nhưng đẩy thế nào cũng không đẩy ra được. 

"Chuyện gì thế này....Chuyện, chuyện này.........." Vương Bằng Phi run lẩy bẩy, chẳng thèm phân biệt phải trái đúng sai nữa túm lấy tên vệ sĩ: "Ông chủ bọn mày rốt cuộc muốn làm gì, hả?!"

Hai tên vệ sĩ cũng kinh hoàng muôn dạng, không trả lời được.

Lão Thái hít vào một hơi muốn đi lên khuyên nhủ, nhưng lúc này chợt cứng đờ:

"Chờ đã, cái gì đang sáng lên thế?"

Theo tầm mắt của hắn, tất cả mọi người đều phát hiện ra, phía sau kệ hàng Ngô Thôn đang bị trói, tựa như có vật gì đó đang lóe lên trong bóng tối, phát ra ánh sáng màu đỏ yếu ớt.

***

"Đậu xanh rau má K Bích, mày rốt cuộc đang giở trò quỷ gì.......Ông chủ của bọn mày rốt cuộc muốn làm gì, hả?!"

Mặt sau cửa kho hàng được gia cố thêm mấy tấm nhôm hợp kim, cố định cánh cửa và vách tường. Kiến trúc vật liệu của nhà máy tạm thời có hiệu quả cách âm rất tốt, tiếng gào của Vương Bằng Phi loáng thoáng xuyên qua vách tường.

Vẻ mặt của K Bích không thay đổi, dẫn theo mấy tên hộ vệ tay cầm súng tiểu liên cỡ nhỏ băng qua hành lang trước cửa nhà kho, vòng mấy vòng trong hành lang quanh co khúc khuỷu, trước mắt rộng mở thông thoáng.

Ba chiếc xe Jeep chống đạn màu đen đậu cạnh nhau, đầu xe đồng loạt hướng về phía bức tường bên ngoài nhà xưởng.

"Ông chủ," một tên thuộc hạ cầm ống nhòm ban đêm lên đón nhỏ giọng nói: "Anh Kiệt vừa thông báo cho tụi em từ chốt quan sát, bên ngoài cớm đang xông tới từ mọi hướng, khoảng năm phút nữa sẽ đánh bọc con đường chúng ta xuống núi."

Từ đây lái xe đi ra ngoài, đường xuống núi chỉ có một.

"Đợi bọn chúng tới." K Bích mỉm cười nói: "Đã bố trí ổn thỏa đường dây số ba rồi chứ?"

"Dạ. Mấy ngày này đã đào xong hố đất, hốc cây, khe đá, các điểm chống đỡ vách đá đã được các chuyên gia tới tính toán hoàn chỉnh, toàn bộ 'thuốc' cũng đã được chôn hết, chỉ cần cớm vừa lên đến nơi, anh Kiệt phát tín hiệu, thì đường dây số ba lập tức sẽ..........."

Vệ sĩ mở cửa xe, K Bích khom người chui vào, hỏi: "Giang Đình thế nào rồi?"

"Tài xế báo lại vẫn chưa tỉnh."

Đáy mắt K Bích lóe lên ánh sáng khát máu hưởng thụ.

Tầm mắt hắn ta lướt qua ô cửa sổ kính cao cao của nhà xưởng, vượt qua con đường núi gió thổi vi vu trong đêm tối, vượt qua vách núi và rừng cây um tùm mênh mông; dưới sườn núi, vô số cảnh sát đặc nhiệm đang leo lên mỏm đá, nhanh chóng tiếp cận nơi hắn đang đứng.

Nhưng những người này sẽ không bao giờ chạm được vào một sợi tóc của hắn.

"Đợi đến lúc đường dây số một gọi thông........"

Giọng cười mỉm của K Bích nghe vẫn luôn rất êm tai, giống như đang độc thoại:

"Y cũng nên tỉnh rồi."

***

Trong kho hàng, mấy tên thuộc hạ mở trói rồi kéo Ngô Thôn ra, xung quanh tức khắc vang lên tiếng hít vào...........

Sau lưng Ngô Thôn cố định một đống dây dẫn đủ màu sắc, giữa các sợi dây có một thiết bị hình dáng kỳ quái, hơi giống máy điện thoại, bên trên dán một tờ giấy viết "Dây số hai", ánh sáng màu đỏ phát ra từ thiết bị này.

Vương Bằng Phi tuy không nhận ra nó, nhưng dù sao cũng là một tay buôn ma túy lõi đời, trong lòng nhất thời dâng lên một dự cảm chẳng lành: "Đây, đây, đây là cái gì?!"

Thuộc hạ không khỏi kinh ngạc: "Máy điện thoại?" Lập tức bị Vương Bằng Phi đạp bay ra ngoài.

"Là bom........" Giọng nói run run của Lão Thái vang lên giữa bầu không khí im như tờ: ".........Lúc tôi ở Miến Điện từng thấy qua, là bom cộng tần....."

Mấy tên đàn em đồng thanh:

"Đệch!"

"Cái gì?"

"Là gì?!"

Lão Thái gần như đứng không vững, cắn chặt răng run rẩy ngồi xổm xuống, suýt chút nữa ngất xỉu tại chỗ, bị Vương Bằng Phi túm lên: "Cộng tần cái gì?! Mày lặp lại lần nữa?!"

"Thiết bị kích hoạt nó là một hệ thống cộng tần, vật đó được gỡ từ điện thoại không dây ra, chắc chắn đã bị biến thành đoản mạch. Chỉ cần có người quay số, gọi vào số máy lẻ nào đó, số nào đoản mạch thì hệ thống mạch điện sẽ bắn ra tia lửa, kích hoạt ngòi nổ.........."

Vương Bằng Phi gào lên: "Cái gì, ngòi nổ?!"

Mặt Lão Thái tái mét, run rẩy chỉ vào hộp "Máy điện thoại": "Anh, anh nhìn kìa......"

Vương Bằng Phi nhìn theo ngón tay hắn, trước mắt nhất thời tối sầm lại.

Xung quanh quả bom rắc phấn trắng, lẫn trong bụi bặm, không nhìn kỹ thì căn bản sẽ không thấy, nhưng chỉ cần nhìn thấy thì tuyệt không thể nhầm được....

Đó không phải là ma túy, đó là RDX. (*)

Sau ngòi nổ là một hộp chất đầy bột thuốc nổ dẻo C4!

(*) Hexogen (còn được gọi là RDX, cyclotrimethylenetrinitramine, cyclonite, T4) là một loại thuốc nổ được sử dụng rộng rãi trong quân sự và ngành công nghiệp ứng dụng.

Cùng lúc này, bên ngoài cửa nhà xưởng.

Hai tổ đặc cảnh chia ra khom lưng ép sát vào tường, đại đội trưởng đội đặc cảnh Khang Thụ Cường đầu đội mũ sắt nháy mắt. Đội phó gật đầu, đá văng cánh cửa rồi phi thân lui về phía sau, Khang Thụ Cường lập tức dẫn người vọt vào: "Không được nhúc nhích! Giơ tay lên!" "Cảnh sát đây!!"

Trước mắt trống rỗng.

Sau cửa lại là một hành lang kiểu khép kín, trên đất còn sót lại một đống bừa bãi. Hành lang trực tiếp dẫn tới một chỗ rất tối, có vật gì đó đang mơ hồ phản chiếu ngược lại ánh đèn pin chiến thuật.

Đó là cái gì?

Khang Thụ Cường vẫy tay, hai tổ đặc cảnh nối đuôi nhau đi vào, theo hắn nhanh chóng lẻn vào cuối hành lang, con đường bỗng chia làm ba nhánh, hai bên trái phải không biết dẫn tới đâu, chính giữa lại là một cánh cửa đóng chặt, phía trên dán một tờ giấy viết 'Nhà kho chứa đồ".

Tám chín tấm hợp kim nhôm đóng vào cửa, niêm phong nhà kho lại, bên trong mơ hồ vang lên tiếng đánh đập cùng tiếng quát tháo.

Khang Thụ Cường và những đặc cảnh khác đồng thời nảy sinh nghi ngờ: Đây là hiện trường giao dịch? Bên trong là cái quỷ gì?

"Lão đại," đội phó nhỏ giọng xin chỉ thị.

Hiện trường hành động không cho phép chần chừ, Khang Thụ Cường dùng đèn pin chiếu vào mấy tấm nhôm, phát hiện dấu đinh còn rất mới lại không chắc chắn, hắn nhanh chóng đưa ra quyết định, ra hiệu cho hai tổ chia nhau truy kích theo hai hướng, đồng thời chỉ vào cánh cửa trước mặt: "Phá!"

Không cần hắn nói đến lần thứ hai, đặc cảnh tinh nhuệ nhặt dụng cụ phá cửa tiến lên......

Trong kho hàng, có người hoảng loạn xông lên đập cửa, có người như phát điên muốn leo lên cửa sổ. Nhưng cửa sổ thông gió cách mặt đất đến ba mét, căn bản không thể vói tới, tất cả mọi người đều điên cuồng la hét, tiếng mắng chửi cộng thêm tiếng gào khóc khiến màng nhĩ như nứt ra.

Đúng lúc này.......Xoảng!

Xoảng!

"Bên ngoài có người mở cửa!" Có người hét lớn: "Bên ngoài có người mở cửa!!"

Những người leo cửa sổ đều ngã xuống, lăn một vòng chạy ra cửa:

"Cứu mạng! Mau thả chúng tôi ra!"

"Cứu mạng!!"

Lão Thái không biết lấy sức ở đâu, lảo đảo đứng lên, thuận tay nhặt lấy một thanh chống kệ hàng, mạnh mẽ chen vào đám người.

Mọi chuyện sao lại trở thành thế này? Ông không biết. 

Giống như người bác sĩ Miến Điện đột nhiên bị bại lộ vậy, hắn chắc chắn cũng không biết số mạng của mình sẽ vội vã kết thúc vào ngày hôm đó. Tóm lại, cục diện đã phát triển đến mức không thể cứu vãn được nữa, hiện giờ truy cứu nguyên nhân cũng không còn ý nghĩa, mà cũng không còn thời gian để đi truy cứu nữa, đối với những người nằm vùng như bọn họ, những giây phút cuối cùng của sinh mạng đều rất quý giá.

Keng keng!!

Lão Thái vung cây gậy sắt lên, dưới cái nhìn trừng trừng của mọi người đập mạnh vào cánh cửa.

"Người bên ngoài nghe đây! Đừng vào!"

Tiếng thét xung quanh chợt im bặt, nhưng Lão Thái không hề để ý, hét lớn về phía cánh cửa: "Bên trong có bom......! Mau rút lui, có bom!!"

"Mẹ! Mày đang làm gì vậy?" Vương Bằng Phi hùng hổ xông lên, siết chặt cổ Lão Thái quật xuống đất, những người khác như phát điên xông lên đạp hắn: "Câm miệng cho tao!"

"Chết đi!"

"Câm mồm!!"

Nhưng Lão Thái vẫn ôm đầu liều mạng giãy giụa, mấy người đàn ông vạm vỡ đều không khống chế được lão già gầy gò này, để hắn gắng gượng bò đến bên cửa hét lên: "Mau rút lui! Đừng vào! Đừng vào...........!"

***

Tần Xuyên giẫm lên con đường đá, leo lên gò đất.

Gò đất cao này sát nhà máy, theo kế hoạch mà Văn Thiệu phân phó, chiếc xe mô-tô chở hắn rút lui sau khi cho nổ đã đợi sẵn, thấy hắn đi đến thì chào một tiếng anh Tần.

Tần Xuyên không đáp lại, nhận lấy ống nhòm hồng ngoại, đứng trên con dốc nhìn xuống.

Trừ tên trùm ma túy vừa khuyết thiếu nhận thức cảm xúc vừa mất trí như K Bích, đổi lại là phần tử tội phạm nào nhìn thấy cảnh này cũng phải run rẩy.

Chỗ sườn núi nơi nhà xưởng tọa lạc, trong rừng rậm thoáng hiện ra vô số đèn hồng lam, mấy con đường chạy trốn quan trọng đều bị canh giữ. Còn trên bãi đất trống trước nhà xưởng, vô số áo bảo hộ phản quang thoang hiện ra trong bóng đêm, đó là đặc cảnh đang dốc hết tốc lực đánh bọc hiện trường giao dịch.

Điện thoại của tay lái mô-tô đổ chuông, gã nhận điện thoại rồi đưa tới: "Anh Tần, anh Kiệt tìm anh."

Tần Xuyên thản nhiên nói: "Anh Kiệt của các cậu rốt cuộc đang trốn ở đâu thế?"

Tay lái mô-tô nói: "Chuyện của đại ca, đám đàn em chúng tôi sao biết được."

"Được rồi," Tần Xuyên nhận điện thoại áp lên tai, "Đợi lát nữa rút lui đừng bỏ hắn lại là dược. A lô?"

Giọng của A Kiệt lần trong tiếng gió: "Cậu chuẩn bị xong chưa?"

Tần Xuyên lấy điện thoại của mình và mảnh giấy Văn Thiệu đưa cho ra, nhập từng số trên tờ giấy kia vào điện thoại, nhấn phím gọi, cười nói: "Có gì mà phải chuẩn bị, xong xuôi từ lâu rồi."

A Kiệt trầm giọng nói: "Đội đặc cảnh đã đột nhập vào nhà xưởng, đang tiến vào kho hàng. Tôi đếm tới từ ba tới một, cậu gọi vào máy lẻ một."

Máy lẻ một, bom cộng tần đầu tiên với độ chấn động cao được đặt trên sườn núi, biên độ chấn động và phạm vi bao trùm đủ để dẫn tới trận sạt lở núi quy mô nhỏ, từ đó chặn đường lui của đặc công đang ở trong nhà xưởng, đồng thời chặn tất cả lối đi chi viện của tốp cảnh sát đến sau.

Trên tròng kính phản chiếu vô số ánh sáng hồng lam, tiếng động cơ và tiếng người, thậm chí cả dải phản quang trên áo chống đạn đều quen thuộc đến vậy.

Hắn cũng đã từng là một phần trong số họ.

Tần Xuyên rũ mắt xuống, "Được."

Bên kia điện thoại vang lên tiếng đếm ngược lãnh đạm của A Kiệt: "Ba....."

"Mau rút lui........Mau....Đừng vào......."

Rầm! Tấm nhôm cuối cùng đập xuống đất, tiếng gào thét đứt quãng từ sang của cũng đồng thời truyền tới. Chân mày Khang Thụ Cường giật giật, đội phó nhẹ giọng hỏi: "Tiếng gì thế?"

"Bom.....Mau rút lui......" Có người đập mạnh lên cửa, âm thanh rốt cuộc cũng rõ ràng: "Có bom! Bên trong có bom!!"

Khang Thụ Cường: "Cái đệt!!"

"Hai......"

Đội phòng chống chất nổ tay cầm tấm chắn phi thân giành lên trước, tất cả đặc cảnh cấp tốc lùi về sau, mấy chấm đèn pin vung vẩy lung tung trên vách tường hành lang.

"Người chỉ điểm!" Bên tai Khang Thụ Cường vang lên tiếng hét điên cuồng của cục trưởng Lữ: "Người chỉ điểm ở bên trong! Người chỉ điểm ở bên trong!!"

Khang Thụ Cường đoạt lấy tấm chắn của đồng đội, lùi về phía sau lấy đà, rồi cắn răng lao về phía cửa kho hàng......

"Một."

Điện thoại của Tần Xuyên được kết nối, nhấn xuống số máy lẻ 001.

Bùm!!!

Vụ nổ bùng phát giữa sườn núi phóng vút lên trời cao, trong vòng một trăm mét xung quanh sáng trưng như ban ngày, làn sóng khí hất tung mấy chiếc xe cảnh sát vào rừng cây.

Đá trên núi lăn xuống, sóng xung kích mãnh liệt xông thẳng lên khu nhà xưởng, cả tòa nhà rung chuyển, Khang Mạnh Cường trở tay không kịp đụng mạnh vào cửa kho hàng.

Trong xe chỉ huy, ánh lửa xuyên qua kính, chiếu sáng cặp kính lão của cục trưởng Lữ và gương mặt kinh ngạc của mọi người.

Trên ghế sau trong một chiếc xe Jeep nào đó bên ngoài khu nhà xưởng, Giang Đình giống như vừa tỉnh lại từ cơn ác mộng, lại đột ngột rơi vào một cơn ác mộng khác, chậm rãi mở mắt ra, ánh lửa phản chiếu gò má trắng bệch.

"................." Giang Đình giãy giụa, còng tay cạ cạ vào xương cổ tay. Tài xế nghe thấy tiếng động, quay lại nói mấy câu tiếng Miến Điện, chìm nghỉm vào giữa dư âm của vụ nổ.

Giang Đình thở hổn hển, ".....Cái gì?....."

"Ông chủ nói, mời anh dậy thưởng thức!" Tài xế gượng gạo lặp lại bằng tiếng Trung, nói: "Đây là đợt đầu tiên, sau đợt thứ ba anh ấy sẽ tới đón anh!"

Giang Đình tựa như đã bị dọa đến ngây người, đôi môi xinh đẹp run lên, sắc mặt trắng đến dọa người giữa ánh lửa bập bùng. Sau đó anh đột nhiên cúi đầu xuống, kinh hoảng thất thố, tựa như không dám nhìn.

Tài xế bĩu môi.

Hắn chỉ cảm thấy người đàn ông mà ông chủ mang về căn bản không có tính uy hiếp gì, vừa nhu nhược lại nhát gan, nếu cớm đều giống anh chẳng trách lại vô dụng như vậy.

Nhưng điều mà hắn không nhìn thấy, chính là khi Giang Đình cúi người xuống vừa đủ chạm đến đôi giày leo núi của mình, rút một chiếc kẹp tóc từ trong ống giày ra, chọc vào ổ khóa còng tay.

***

"Đệt!" Tần Xuyên bị làn sóng khí ập đến lảo đảo hai bước, phun ra một đống cát từ trong miệng ra: "Đậu

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play