Chương 139
Editor: Sabi
Từ trên sườn núi nhìn xuống, cách một mảng rừng rậm xanh rì và dòng suối đã đóng băng, có thể mơ hồ nhìn thấy chòm xóm và khói bếp xa xa, nơi đó chính là thôn Lão Gia mà lão Trương đã đề cập tới, đây cũng là ngôi làng có nguy cơ cao cuối cùng xung quanh đây mà cảnh sát có thể lẻn vào.
Trong nửa tháng qua, tổ điều tra do văn phòng công an tỉnh chỉ đạo, cục công an thành phố Kiến Ninh triển khai thực hiện, với sự cộng tác phối hợp của các đơn vị công an huyện thành lân cận vùng Dao Sơn, đã lần lượt điều động mấy nhóm người vào trong núi, tản mác ra khắp các ngôi làng để truy tìm dấu vết, thăm hỏi từng nơi một, nỗ lực tìm được manh mối khả nghi từ những thôn dân địa phương.
Tìm kiếm sàng lọc thông qua việc thăm hỏi là một trong những phương pháp điều tra khô khan nhàm chán nhất nhưng cũng quan trọng nhất, một lực lượng lớn cảnh sát được phân đến hàng trăm ngôi làng nằm rải rác trong các dãy núi, mỗi ngày bôn ba hỏi thăm một cách máy móc, đồng thời để tránh dẫn tới sự chú ý của bọn tội phạm ma túy đang ẩn náu trong bóng tối, tất cả phương tiện cơ giới đều không được phép tiến vào các khu vực trọng điểm, việc trèo đèo lội suối chỉ có thể dựa vào đôi chân.
Nhưng điều khiến mọi người lo lắng hơn cả là việc truy lùng nhà máy sản xuất ma túy ngầm vẫn chưa hề có tiến triển.
Cách đây mấy ngày, người chỉ điểm ẩn núp nhiều năm thuộc sở công an tỉnh S, đồng thời là người đại diện mua hàng cho người mua Vương Bằng Phi, "Lão Thái", đã gửi về một manh mối quý giá từ trong hang ổ của bọn tội phạm ma túy trên núi: Vụ giao dịch sẽ được tiến hành ở nhà máy ngầm, địa chỉ nhà nhà máy ngầm nằm trong phạm vi từ sáu mươi đến tám mươi cây số xung quanh làng Vân Trung. Tin tức này đã giúp phạm vi tìm kiếm như mò kim đáy bể dồn về một khu vực hạn định, nhưng thời gian càng lúc càng gấp, lục soát cả đêm cũng không kịp nữa.
May mắn thay, ngày hôm qua dưới sự nôn nóng trông mong của lãnh đạo các cấp, lão Thái lại gửi về một tin tức tình báo quan trọng cuối cùng, Giang Đình đã lấy được một túi đất mẫu nhỏ dính trong kẽ hở trên lốp xe mà K Bích đã ngồi.
Túi đất mẫu này được gấp rút gửi tới sở nghiên cứu lâm nghiệp để tiến hành phân tích, kết quả giám định cho thấy chất đất và kết cấu lá không giống nhau, nói rõ trong vòng nửa tháng qua, chiếc xe này đã nhiều lần ra vào rừng cây gỗ đỏ gần đầm lầy.
Địa hình gần đầm lầy, rừng cây gỗ đỏ, cách làng Vân Trung từ sáu mươi đến tám mươi cây số. Tổng hợp các yếu tố địa hình trên đã cho phép tổ chuyên án thành công khoanh vùng khu vực mục tiêu cuối cùng, và nơi có khả năng cung cấp địa điểm dừng chân cũng như trạm trung chuyển cho những kẻ buôn bán ma túy ở gần đây, chính là thôn Lão Gia.
Nghiêm Tà đích thân tiếp nhận nhiệm vụ điều tra ngôi làng có nguy cơ cao này.
Nghiêm Tà kiểm tra lần cuối thiết bị liên lạc của mỗi người rồi mới để cho bọn họ đi. Lão Trương dẫn theo Mã Tường và Hàn Tiểu Mai men theo con dốc chui vào rừng cây, Nghiêm Tà đứng bên xe dõi mắt trông theo bọn họ, cho đến khi ba bóng người hoàn toàn biến thành chấm đen to bằng hạt đậu, hắn mới thu hồi tầm mắt.
Bộ đàm trên xe xẹt xẹt hai tiếng, giọng nói của cục phó Ngụy vang lên: "Ngoài thôn Lão Gia báo cáo tình hình, ngoài thôn Lão Gia báo cáo tình hình. Đã tới địa điểm trung chuyển chưa? Xin trả lời xin trả lời!"
Nghiêm Tà gỡ bộ đàm xuống: "Đã nghe rõ. Hai đứa nhóc kia và lão Trương đã lên đường, có tình huống lập tức liên lạc."
Cục phó Ngụy hậm hực nói: "Được rồi, nhanh tay nhanh chân lên! Chú ý ẩn nấp!"
Nghiêm Tà đáp lời rồi vứt bộ đàm vào trong xe.
Bốn bề thôn trang là núi non trùng điệp, phóng tầm mắt ra xa, ngôi làng giống như đào nguyên của đất Thục tách biệt với đời trong các truyền thuyết thời cổ đại.
Nhưng giờ phút này ai cũng biết, trong "Đào nguyên" này cất giấu bao nhiêu tội ác động trời cùng bao mối nguy sinh tử.
Trước khi rời khỏi Kiến Ninh, Nghiêm Tà đã vấp phải sự ngăn cản của tất cả mọi người, ngay cả cục trưởng Lữ cũng tìm hắn nói chuyện vài lần, thử thuyết phục hắn rút khỏi hành động truy quét tội phạm ma túy quy mô lớn lần này, người khác không biết, nhưng trong lòng cục trưởng Lữ biết rất rõ động lực để hắn liều mình xông lên tiền tuyến là gì, bèn dứt khoát nói rõ: Giang Đình đánh cược mạng sống của mình dấn thân vào con đường gần như không thể quay đầu này, không chỉ vì báo thù, mà còn là vì để người mình yêu ở hậu phương có thể được bình yên vô lo. Nếu Nghiêm Tà ra tiền tuyến xảy ra chuyện gì, thì tổ chức biết ăn nói thế nào với Giang Đình?
Nói rằng: Xin lỗi, cậu liều mạng mai phục ở bên địch, chúng tôi ở hậu phương đẩy người yêu của cậu ra tiền tuyến chịu chết?
Hơn nữa, Nghiêm Tà là con trai độc đinh của nhà họ Nghiêm, đừng thấy bình thường nhà họ Nghiêm lúc nào cũng giữ thái độ tôi tặng đứa con trai vô dụng này cho quốc gia mà lầm, lỡ như thực sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ông ba hắn còn không xách theo sợi dây thừng vọt vào thắt cổ chết trước cổng tỉnh ủy luôn hay sao?
Không chỉ có cục trưởng Lữ khuyên răn, ngay cả Lưu tỉnh ủy cũng gọi điện tới khuyên nhủ, đội ngũ bốn phương thay phiên oanh tạc, nhưng Nghiêm Tà vẫn cứ trơ trơ như đá, nhất quyết lao vào chỗ chết muốn kéo cũng kéo không lại. Tranh cãi đến phút chót cũng không thể chấm dứt, vẫn là phu nhân Tằng Thúy Thúy ra mặt giải quyết dứt điểm: "Chỉ có ngàn ngày làm cướp, không có ngàn ngày phòng cướp. Nếu các ông nói có tội phạm ma túy muốn giết chết nó, thế thì cứ để Nghiêm Tà ra tay trước giết chết đám tội phạm ma túy kia đi, vậy không phải xong rồi sao?"
"Để nó đi đi," phu nhân Tằng Thúy Thúy bày tỏ với Lưu tỉnh ủy, "Dù con trai tôi không có tiền đồ đến mấy, cũng không đến mức bị đám tội phạm kia dọa cho phải trốn ở nhà, nó không vô dụng như vậy đâu!"
Đã nói tới mức này rồi, cuối cùng Nghiêm Tà cũng lấy được quyết định, đi theo chiếc xe cảnh sát đầu tiên từ Kiến Ninh tới Dao Sơn.
Nghiêm Tà nhìn quanh dãy núi, trang nghiêm yên tĩnh, ngay cả tiếng chim hót cũng không nghe thấy. Hắn châm thuốc, nhìn về phía đỉnh núi mây trôi tuyết phủ xa xa, nheo mắt lại.
Bất kể phía trước là sóng to gió lớn, dù là tan xương nát thịt; tất cả tội ác và thù hận, đều sẽ kết thúc trong tay tôi và em.
Tôi tới đón em đây, Giang Đình.
***
"Năm mươi tệ, năm mươi tệ thì bán.....Không bán không bán, lần trước người dưới huyện lên tui bán năm lăm rồi! Chỗ ni bán cho ông năm mươi là bằng giá năm ngoái đó, sang năm gỗ trên núi........"
"Không bán thì thôi! Năm mươi không mua!" Hai tay lão Trương giấu trong tay áo, tức giận gọi Mã Tường: "Không mua nữa, chúng ta đi!"
Mã Tường giẫm đôi giày da nhân tạo đi một bước kêu cộp một tiếng, Hàn Tiểu Mai đeo cái cặp da nhỏ LV và Chanel hợp tác sản xuất, theo lão Trương sải bước ra khỏi sân trong tiếng mắng chửi của ông chú thôn dân, suýt nữa va phải con ngỗng ngã sấp mặt.
"Quay lại! Quay lại!" Ông chú thôn dân kia quả nhiên lập tức đổi ý: "Bốn tám thì bốn tám! Hài! Nấm ni đắt lắm!"
Lão Trương liếc mắt, thấy Mã Tường gật nhẹ đầu, rất biết lắng nghe xoay người, trả tiền trong tiếng càu nhàu oán giận bằng tiếng địa phương của ông chú thôn dân.
"Ông lừa ai hả, người trong huyện có ai mua năm lăm? Chỗ ni mà cũng có người đến hả?"
"Ơ hay, răng không có?"
Lão Trương chấm nước miếng đếm tiền: "Đến khi mô?"
"Hai tháng trước!"
Dưới sự che chở của Mã Tường, Hàn Tiểu Mai làm bộ chạy ra cửa, tránh đám ngỗng dạo quanh sân hai vòng rồi nhoài người trên cửa sổ nhìn vào trong. Lão Trương chặn ông chú kia ở cửa trước, vừa luyên thuyên vừa vờ như vô tình hỏi dò: "Cái chỗ xó xỉnh ni của các ông mà cũng có người đến à? Tui thấy lạnh gần chết, có ngu mới lên đây mua đồ!"
"Nói linh tinh!" Ông chú nóng nảy, liến thoắng bắn ra một tràng tiếng địa phương, Mã Tường nghe như vịt nghe sấm, chỉ đành phải đứng bên cạnh ra vẻ mình là một ông chủ cao ngạo lạnh lùng, nhìn lão Trương vừa nghe vừa gật đầu, vừa cười lạnh kích ông chú kia đôi câu.
Chốc lát sau Hàn Tiểu Mai quay lại, xoa xoa đôi tay đầy tro muội, nhìn Mã Tường lắc đầu.
"Rứa nha!" Lão Trương không dây dưa thêm nữa, chỉ vào đống nấm đen thùi lùi không nhìn ra hình dạng chất đống ở góc tường nói: "Chiều tui ghé lấy, nhớ bọc kỹ cho tui đó!"
Ông chú thôn dân vừa hoàn thành một vụ buôn bán, cười không khép được miệng, liên tục đáp ứng.
"Nhà này cũng không biết." Đợi tới lúc ra khỏi cửa, lão Trương mới giải cho Mã Tưởng hiểu tràng tiếng địa phương kia có nghĩa gì: "Cũng giống hai nhà trước, đều nói thường xuyên có người đến chỗ bọn họ thu mua lâm sản, nhưng sau khi vào đông thì không có người ngoài tới nữa. Gần hai tháng nay người trong thôn còn rất hiếm thấy được người lạ, chứ đừng nói tới người có hành tung khả nghi, một chút manh mối cũng không có."
"Vậy những thôn dân vào núi hái thuốc thì sao? Có nhìn thấy dấu vết xe cộ chạy qua không?"
Lão Trương lắc đầu, chỉ về phía dãy núi sừng sững phía sau ngôi làng: "Trời lạnh, họ cũng ít lên núi hơn! Mùa này lên núi rất dễ gặp nguy hiểm!"
Mã Tường cũng đành chịu, hỏi Hàn Tiểu Mai: "Còn em thì sao?"
"Sau nhà không có cửa sau, dụng cụ hay mật thất gì, phương tiện di chuyển duy nhất là chiếc xe ba bánh, không còn phương tiện cơ giới nào khác nữa, cũng không có các thiết bị khả nghi khác như quạt thông gió hay bồn xi măng." So với lão Trương, báo cáo của Hàn Tiểu Mai chuyên nghiệp lưu loát hơn nhiều: "Nói tóm lại, trước mắt mức độ khả nghi của nhà này không lớn."
Mã Tường gật đầu.
"Này," lão Trương không nhịn được hỏi: "Sao cô cậu có thể vừa nhìn đã biết nhà này có khả nghi hay không?"
"Người có kinh nghiệm chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra nhà này có sản xuất ma túy hay không. Loại cần sa cuốn thuốc phiện thì không nói làm gì, còn đối với các loại hợp chất hóa học tổng hợp, dù là 'ma túy nhà bếp' đơn giản nhất như ma túy đá cũng cần phải có các loại thiết bị tự chế như lò phản ứng, ống lọc, máy lọc nước, hơn nữa để khử mùi, xả chất thải và chống cháy nổ thì không thể thiếu thiết bị thông gió công suất lớn và bồn chứa nước bằng xi măng, nếu không mùi amoniac có thể bay đi rất xa. Như đội phòng chống ma túy trong cục chúng tôi ấy, sẽ định kỳ theo dõi dòng chảy hàng hóa của một số nhà cung ứng thiết bị riêng biệt, năm đó anh Tần của chúng tôi......."
Tiếng giảng giải của Mã Tường thoáng khựng lại hai giây, sau đó mới cười cười nói tiếp: "Tóm lại nếu muốn người không biết trừ phi mình đừng làm, chỉ cần dính đến ma túy, muốn trốn cũng trốn không thoát."
Lão Trương cái hiểu cái không hâm mộ gật đầu: "Mấy cô cậu biết nhiều ghê."
"À, phía đông có người ở không?" Hàn Tiểu Mai cố ý chuyển đề tài, cười nói: "Nào nào, chúng ta qua đó hỏi thăm xem sao!" Cô vừa nói vừa nháy mắt với lão Trương, rồi tăng tốc bước nhanh về phía trước.
Mã Tường giơ tay lên bóp bóp ấn đường, dựa vào đau đớn đè nén chút khổ sở trong lòng xuống, xốc lại tinh thần đi theo hai người kia.
***
Phía đông thôn Lão Gia, khe núi cách đó hai cây số.
Vách núi dựng đứng cao chót vót chắn giữa làng mạc và đường núi, tảng đá khổng lồ trên đỉnh giống như một bàn cờ đứng sừng sững dưới vòm trời bao la. Bao trùm trong tầm mắt là tầng tầng lớp lớp màu xanh xen lẫn màu vàng của lá khô, chỉ có thể nhìn thấy chim hợp thành bầy chao liệng trên không rồi dần dần mất hút trong rừng rậm.
"Ngày mai Vương Bằng Phi dẫn người lên núi, để họ đi dọc theo con đường chúng ta vừa mở đi, cứ men theo ký hiệu lên đỉnh bàn cờ, trên đường sẽ có hai nhóm người thay nhau đón." Giang Đình dùng bút đỏ vạch thêm một đường nho nhỏ trên bản đồ, rồi chỉ vào đó: "Theo tốc độ xe phía Vương Bằng Phi thì chậm nhất chín giờ ông ta sẽ tới vị trí này, cho nên tám rưỡi nhóm thứ nhất sẽ đợi ở đây."
Hai tên vệ sĩ vây quanh, chăm chú nhìn bản đồ trong tay Giang Đình, chỉ thấy đầu bút đỏ của y di chuyển lên tuyến đường:
"Vương Bằng Phi không phải người lương thiện, để đề phòng ông ta ra tay ngay trên đường đi, toàn bộ người của nhóm đầu tiên đều phải chọn những anh em không biết địa điểm giao dịch ở đâu, cũng như chưa từng vào nhà máy, nhóm người này sẽ đi với tôi. Sau khi đến trại Vân Trung, nhóm người thứ hai đổi cho nhóm người thứ nhất tiếp tục dẫn đường, theo ý của Văn Thiệu, nhóm thứ hai sẽ đi với Tần Xuyên."
Ngòi bút đỏ của Giang Đình vẽ vòng tròn nhấn mạnh một vị trí nào đó trên bản đồ.
"Đợi sau khi Tần Xuyên dẫn nhóm anh em thứ hai tới đón Vương Bằng Phi, Văn Thiệu sẽ gửi kinh độ và vĩ độ của địa điểm giao dịch cho hắn, chắc là ở gần nhà máy. Tới lúc đó nhớ kiểm tra tiền đặt cọc Vương Bằng Phi mang theo, không có vấn đề gì thì cứ dẫn ông ta đi theo lộ trình bình thường là được. Còn thắc mắc gì nữa không?"
Hai tên vệ sĩ đều tỏ ý không có.
Giang Đình nhướng mày trưng cầu ý kiến, dưới cây cổ thụ cao chọc trời bên cạnh vách núi, tên thủ lĩnh nhóm vệ sĩ "Quỷ Kiến Sầu", tên thật trên lệnh truy nã là Cống A Trì lắc đầu.
"Được, vậy tạm thời cứ quyết định vậy đi, nói với ông chủ của cậu một tiếng." Giang Đình cất bản đồ, nói ngắn gọn: "Về thôi."
Anh xoay người đi lên núi, Cống A Trì nháy mắt, hai tên đàn em lập tức theo sau.
Mấy ngày này cho dù Giang Đình đi tới đâu, Cống A Trì đều đi theo không rời nửa bước, thậm chí đi vệ sinh gã cũng đứng canh bên ngoài nhà xí, đây đều là lệnh của K Bích, A Kiệt chắc có lẽ cũng âm thầm dặn dò mấy lần.
Nhưng cho dù có rơi vào hoàn cảnh áp lực đến cỡ nào, Giang Đình cũng sẽ không biểu hiện ra mặt, nên ăn thì ăn nên ngủ thì ngủ, thỉnh thoảng K Bích giao cho anh làm gì, anh đều không ngần ngại dẫn theo Cống A Trì, nơi núi rừng hoang vu đi vệ sinh cũng thoải mái xả ngay trước mặt đối phương, ngược lại còn có cảm giác hài hòa đến kỳ lạ.
"Tôi vừa báo cáo với ông chủ, ông chủ đồng ý với kế hoạch của anh." Cống A Trì tiến lên hai bước, thuận tay đỡ Giang Đình qua một lùm cây rậm rạp, thái độ một mực cung kính nhưng giọng điệu lại lạnh lùng: "Còn nữa, ông chủ bảo chúng ta tới 'Trạm trung chuyển' nghỉ lấy sức trước, chắc là để chúng ta nhận một lô hàng."
Nhận hàng?
Giang Đình có hơi bất ngờ: "Để tôi nhận?"
Thái độ của K Bích đối với Giang Đình tương đối phức tạp, một mặt giao nhiệm vụ sắp xếp nhân sự cho anh đi làm, mặt khác, lại từ chối không cho anh trực tiếp tiếp xúc với 'hàng trắng" hay "hàng xanh", thậm chí cả nguyên liệu hóa học cũng hoàn toàn bị ngăn cấm khỏi tầm mắt của Giang Đình. Chưa từng có chuyện giao cho anh trực tiếp đi nhận hàng như này.
Cống A Trì cũng không hiểu, chỉ nhấn mạnh: "Phải, ông chủ nói thế."
Giang Đình gật đầu không nói gì nữa, cứ mặc gã đỡ qua lùm cây có gai, rồi mới hất cằm về phía trước: "Vậy đi thôi."
Cống A Trì vẫy tay nói nhỏ với hai tên đàn em: "Tới thôn Lão Gia."
Xe Jeep leo qua đỉnh bàn cờ, lắc lư trên con đường đất gập ghềnh, thôn xóm thưa thớt dưới sườn núi xa xôi dần lọt vào tầm mắt. Cống A Trì tương đối quen thuộc, bảo thuộc hạ dừng xe ở chỗ cách thôn mấy trăm mét rồi đỡ Giang Đình đi bộ tới "trạm trung chuyển" mà bọn họ quen thuộc, đầu làng phía đông là một ngôi nhà dân ba tầng lầu.
Đây là lần đầu tiên Giang Đình tới đây, Cống A Trì ra hiệu cho anh đứng chờ ngoài sân, còn mình thì đi vào gõ cửa. Chốc lát sau, một người đàn bà eo to bụng lớn từ phòng bếp đi ra, băng qua sân sau tới mở cửa, mang theo vẻ mặt ngờ vực nhìn Giang Đình.
"@#~!%&.........." Cống A Trì quát nhỏ mấy câu tiếng địa phương, dọa cho người đàn bà kia sợ tới mức gật đầu như gà mổ thóc, lập tức cung kính đưa tay mời Giang Đình đi vào.
Giang Đình đã quá quen với việc bị người khác đối xử như vậy, trên mặt cũng chẳng có biểu tình gì, vô cảm dẫn người đi thẳng vào sân sau.
Người đàn bà đi trước dẫn đường, đi qua cánh cửa nhỏ xíu của nhà bếp vào căn phòng phía sau. Đó là một căn phòng không lớn, là kiểu tự xây theo tiêu chuẩn của thị trấn nhỏ, giữa phòng đặt một cái bàn vuông và ghế sô pha, cửa sổ bằng kính cũng coi như sạch sẽ; sát tường chồng mấy cái rương gỗ, phía trên đều được vẽ ký hiệu tam giác nguệch ngoạc bằng bút lông, Giang Đình lập tức nhận ra đó là cái gì.
Ma túy đá.
"Chỗ này an toàn không?" Giang Đình tùy tiện ngồi xuống ghế sô pha, nhận lấy cốc nước nóng tên