Chương 132
Editor: Sabi
"Văn phòng công an tỉnh chúng tôi sẽ phụ trách điều tra sự việc lần này, liên quan tới Giang Đình đội trưởng đội phòng chống tội phạm ma túy Cung Châu, cậu bắt buộc phải cung cấp cho chúng tôi những thông tin trung thực và chi tiết nhất. Hiện tại chúng tôi có thể xác định vấn đề của cậu rất lớn, vấn đề của cục công an thành phố cũng rất lớn! Tất cả những vấn đề này cần chúng tôi kéo tơ lột kén từng tầng một, tuyệt đối không cho phép bất kỳ sự lừa dối và giấu giếm nào!.........
Ba người phụ trách ngồi trước giường bệnh, trong tay mỗi người đều cầm sổ ghi chét và máy ghi âm. Đứng đầu là phó chủ nhiệm, họ Triệu, trước kia trong một lần phá án Nghiêm Tà có nhìn thấy anh ta từ xa, hình như là chỉ huy chuyên kiểm tra tác phong và kỷ luật.
Nghiêm Tà vô cảm tựa lưng vào đầu giường bệnh, bên tay phải còn cắm kim truyền nước biển, nghe thấy phó chủ nhiệm Triệu lạnh lùng nói: "Mặc dù chúng tôi đã nắm giữ tất cả bằng chứng vi phạm kỷ luật của cậu, kỳ thực không cần phải thẩm vấn cậu bất cứ cái gì nữa, nhưng sau khi các vị lãnh đạo nghiên cứu thảo luận, xét trên góc nhìn cậu đã làm cảnh sát nhiều năm, quyết định trao cho cậu một cơ hội tự cứu mình cuối cùng, còn tùy thuộc vào biểu hiện của cậu để quyết định xem cậu có thể nhận được sự khoan hồng của tổ chức hay không!......."
"Cục trưởng Lữ đâu?" Nghiêm Tà cắt đứt bài diễn thuyết dào dạt cảm xúc của anh ta.
Kỹ xảo thẩm vấn của chủ nhiệm Triệu thất bại, anh ta rõ ràng hơi sửng sốt, rồi nhíu mày: "Tôi đã nói, cục công an thành phố của các cậu cũng có vấn đề, bây giờ không phải là lúc cậu đặt câu hỏi."
Nghiêm Tà nói: "Tôi muốn gặp cục trưởng Lữ."
"Cậu muốn gặp cục trưởng Lữ làm gì? Móc nối, hay để khớp lời khai? Không được!"
Nghiêm Tà thản nhiên mỉm cười: "Vậy tôi muốn gặp Lưu tỉnh ủy."
Khuôn mặt của phó chủ nhiệm Triệu lập tức thay đổi, người phụ trách cầm sổ ghi chép muốn nói lại thôi, vươn tay ngăn cản, muốn khuyên mà khuyên không đặng, đã nghe thấy anh ta đập mạnh lên tủ đầu giường.
"Đội phó Nghiêm!" phó chủ nhiệm Triệu cả giận nói: "Cậu vẫn luôn là phần tử ngoan cố bướng bỉnh bất tuân trong mắt tổ chức, đến lúc này rồi còn ngoan cố kháng cự sao?! Tôi không cần biết cậu có bối cảnh gì, lần này chúng tôi đến đây là để cho cậu cơ hội tự cứu mình lần cuối! Cậu không chủ động nắm chặt cơ hội này, thì đừng trách tổ chức không khách khí!"
Hai người còn lại ngồi không yên: "Lão Triệu, ài, lão Triệu mau ngồi xuống!"
"Ai lại thẩm vấn như thế, nói từ từ nói từ từ thôi........."
Phó chủ nhiệm Triệu tức giận chỉ vào mũi Nghiêm Tà: "Lúc thì muốn gặp người này lúc thì muốn gặp người kia, cậu cho rằng cậu là ai? Trước khi tất cả vấn đề được sáng tỏ, tốt nhất cậu nên nhìn rõ thân phận của mình cho tôi! Cậu......."
Phụt!
Nghiêm Tà đột nhiên rút kim truyền nước ra, máu bắn tung tóe, hắn đưa gạt tất cả mọi thứ trên tủ đầu giường xuống đất, tiếng vang lớn đến mức khiến tất cả mọi người đều giật mình!
"Tôi có thân phận gì? Năm ngoái nhà tôi vừa tặng không một trăm triệu vào hạng mục xóa đói giảm nghèo của tỉnh! Tôi tham nhũng hủ bại hay trốn thuế buôn lậu hả, cái gì cũng chưa làm rõ anh đã xem tôi như phạm nhân để thẩm vấn!"
Phó chủ nhiệm Triệu sững sờ, phòng bệnh thoáng chốc tĩnh mịch, chỉ còn lại tiếng rống giận điên cuồng của Nghiêm Tà vang vọng khắp màng nhĩ: "Ông đây muốn gặp cục trưởng Lữ! Không gặp được cục trưởng Lữ thì gặp tỉnh ủy Lưu! Không gặp được tỉnh ủy Lưu ông lập tức lên tỉnh ủy! Đậu má, ông rốt cuộc phạm vào tội gì, lên tỉnh ủy nói cho rõ ràng!!"
Xoảng!
Chai nước biển bị Nghiêm Tà giật xuống đập nát, mảnh thủy tinh và glucose văng tung tóe khắp phòng, tất cả mọi người đều cứng đờ.
***
Nửa tiếng sau.
Cùng một bệnh viện, cùng một khu nội trú, phòng bệnh trên lầu.
"Như cậu đã thấy đó." Cục trưởng Lữ mặc một bộ quần áo bệnh nhân màu xanh nhạt ngồi ở đầu giường, đặt ca trà xuống, chậm rãi nói: "Nguyên nhân thứ hai, cậu ta thừa nhận mình chính là Q Cơ."
Phó chủ nhiệm Triệu nổi giận đùng đùng xông thẳng về văn phòng tỉnh cáo trạng, hai người phụ trách còn lại sau khi cân đối hài hòa giữa hai phía cục thành phố và văn phòng tỉnh, cũng mang vẻ mặt phức tạp đi cáo từ cục trưởng Lữ. Trong phòng bệnh rộng mênh mông dành cho cán bộ cấp cao chỉ còn lại hai người Nghiêm Tà và cục trưởng Lữ, cửa phòng đóng chặt, xuyên qua ô cửa kính có thể nhìn rõ bóng dáng Cao Phán Thanh, Mã Tường và những người khác đang lo lắng canh giữ ở bên ngoài.
Sương khói bao phủ ban ngày, trong không khí phảng phất mùi nước khử trùng, mùi vị gay mũi tràn vào trong phổi.
"Chú lập tức cáo từ rời khỏi nhà cháu, lúc đó hình như là chín giờ tối, bên ngoài mưa rất lớn. Chú vội vàng rời khỏi tiểu khu, đang đón xe chuẩn bị trở về cục thành phố báo cáo tình hình, nhưng nào ngờ Giang Đình vẫn luôn đi theo phía sau, sau mấy giây đứng sóng đôi ngắn ngủi y đột nhiên cầm dao đâm chú. Chú bị thương ngã xuống đất, ngất đi, đợi đến lúc tỉnh lại thì đã được đưa vào bệnh viện. Toàn bộ quá trình đại khái là vậy, vì đang phải điều tra nên chú không thể nói chi tiết hơn với cháu."
Cục trưởng Lữ đẩy đẩy cặp kính lão, nghiêm nghị nhìn Nghiêm Tà.
Người sau không nói gì.
"Cậu ta vẫn còn thích cháu, Nghiêm Tà. Sở dĩ cậu ta không ra tay ở nhà cháu, mà lựa chọn bám theo tới nơi vắng vẻ bên ngoài tiểu khu mới hành hung, có lẽ là muốn tận lực phủi sạch mọi liên can của cháu trong sự kiện này. Nếu không phải vì cứu cháu, muốn bắt Tần Xuyên, dẫn tới việc cậu ta bại lộ trước mặt chú, đoán chừng cậu ta sẽ còn mai danh ẩn tích ở bên cạnh cháu thêm hai năm nữa." Cục trưởng Lữ cảm khái lắc đầu: "Việc đã tới nước này, có thể xem như là ý trời."
Sự bùng nổ chấn động lòng người với phó chủ nhiệm Triệu lúc nãy, giống như ánh sáng lóe lên trước khi đống lửa bị dập tắt, bùng lên rồi tắt ngúm, chỉ còn lại tro tàn vương vãi khắp mặt đất.
Nghiêm Tà trầm mặc, đưa tay tìm thuốc nhưng lại sờ phải khoảng không.
Cục trưởng Lữ rút bao Vân Yên trong hộp quà mà người ta mang đến thăm ông ra, lấy thêm bật lửa rồi quăng sang cho hắn: "Này, hút tạm đi."
Tách một tiếng, Nghiêm Tà đưa đầu thuốc vào ngọn lửa màu xanh nhạt, mùi thơm của nicotin nhanh chóng thấm vào từng dây thần kinh. Khuôn mặt anh tuấn rắn rỏi của hắn trở nên mơ hồ trong làn khói, thật lâu sau hắn mới cười một tiếng: "...........Ý trời."
Sau đó hắn giương mắt lên hỏi: "Ý trời bảo chú phái Dương Mị mang theo máy phát tia hồng ngoại chạy tới Nguyên Long Hiệp cứu cháu sao?"
Cục trưởng Lữ nhìn hắn cười khẽ: "Thằng nhóc cậu nghi ngờ chú sao? Nói thật nhé, chuyện của Dương Mị chú cũng không biết gì hết, nhưng chính cô ta đã khai báo hết với tổ điều tra rồi. Trước khi rời đi Giang Đình có dẫn theo cô ta, nói là sợ để cô ta ở lại Kiến Ninh, sau này sẽ khai ra với cảnh sát càng nhiều thứ bất lợi hơn. Nhưng sau khi phát hiện cháu bị đám người Kim Kiệt truy bắt ở thôn Vĩnh Khang, Giang Đình lại đang mang cái danh là người của 'Át Chuồn' Ngô Thôn, nên cậu ta sai Dương Mị ra ngoài, bảo cô ta tìm cơ hội nghĩ cách cứu cháu."
"Cậu ta là Q Cơ làm việc cho Ngô Thôn, sau lại cùng đường đi nương nhờ K Bích, những việc này đều là thật. Nhưng dù thế nào thì việc cậu ta không muốn giết cháu cũng là thật." Cục trưởng Lữ xòe tay ra nói: "Lòng người sâu xa, phức tạp khó lường, cùng một sự việc nhưng nhìn từ nhiều góc độ khác nhau thì sẽ phơi bày các loại sự thật đầy mâu thuẫn. Tóm lại thằng nhóc cậu có thể còn sống, thật sự là phúc lớn mạng lớn!"
Thật sự là vậy sao?
Nghiêm Tà nheo mắt lại, sâu trong mắt mơ hồ hiện lên vẻ hoài nghi sắc bén.
Cục trưởng Lữ không cần nhìn cũng biết hắn đang nghĩ gì, nhưng lười dài dòng với hắn: "Đặc biệt may mắn, nếu chú biết Giang Đình và K Bích ở đâu, chú lại có thể không thông báo cho tỉnh ủy và Sở phái một lượng lớn cảnh sát đặc nhiệm, cảnh sát vũ trang đi diệt tên trùm ma túy này sao? Chú là cục trưởng cục công an, có thể phái một nữ chỉ điểm ngoài ngành chạy đến nơi thâm sơn cùng cốc, chấp hành nhiệm vụ có độ khó tính nguy hiểm cao như thế hả? Nghiêm Tà, chú thấy cú ngã lần này đã suy luận cơ bản của cháu rơi hết rồi!"
Quả thực, nếu Giang Đình thông đồng với cục trưởng Lữ, vậy phía sau anh hẳn phải có một nhóm cảnh sát đi theo, chứ tuyệt đối không chỉ có mình Dương Mị.
Bàn tay kẹp điếu thuốc của Nghiêm Tà dừng lại giữa không trung, nhất thời không biết nên nói cái gì.
"Chú hiểu suy nghĩ của cháu, Nghiêm Tà." Có lẽ cục trưởng Lữ cũng cảm thấy mình nghiêm khắc quá, hơi dịu giọng nói: "Nhưng bản tính của Giang Đình là vậy, cháu phải học cách chấp nhận hiện thực."
Điếu thuốc mê hoặc tầm nhìn của Nghiêm Tà, những lời Giang Đình nói cách đây không lâu lại lần nữa vang lên bên tai Nghiêm Tà: "Hành trình này dài đằng đẵng gian nan và không có điểm dừng, một khi đã bước lên thì khó mà quay đầu lại........Chỉ có một số ít người là có thể khoác quốc kỳ đi tới cuối cuộc đời, phần lớn bỏ dở giữa chừng, qua đời, hoặc lạc mất phương hướng bước vào ngã rẽ, cũng không thể nào tiếp tục kề vai chiến đấu được nữa....."
"Nghiêm Tà," ngày đó ở trong xe Giang Đình nhìn hắn, trong hốc mắt hiện lên tầng ánh sáng nhạt mơ hồ, nhẹ nhàng nói: "Anh phải học cách chấp nhận."
Nghiêm Tà chậm rãi hút thuốc, giây phút này ở trong phòng bệnh, hắn cuối cùng cũng hiểu được tia sáng vừa phức tạp vừa thản nhiên trong đáy mắt Giang Đình là gì.
Là thương hại.
Không phải đồng tình hắn vừa mới trải qua sự phản bội của Tần Xuyên, mà thương hại một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, vẫn còn ôm ấp sự ngây ngô khờ khạo trí mạng như vậy.
"Cháu biết," Nghiêm Tà khàn khàn lên tiếng, dập tắt điếu thuốc rồi đứng lên, "Chú yên tâm tĩnh dưỡng đi, cháu sẽ phối hợp với mấy thằng ngu.........Với mấy vị nhân viên 'Tổ điều tra' của văn phòng tỉnh kia.
Cục trưởng Lữ gật đầu, khẽ thở phào vì cuối cùng cũng thuyết phục được hắn.
"Trước khi vấn đề của Giang Đình được làm rõ, cháu tạm thời bị loại ra khỏi tất cả công việc ở cục thành phố, đừng lo, đây cũng là trình tự bình thường thôi. Nếu nghiêm khắc thực hiện đúng quy trình thì cháu hẳn phải bị tạm giam, nhưng mẹ cháu..........." Cục trưởng Lữ che miệng ho khan một tiếng: "Dù sao cũng vì thương con mà sốt ruột, cho nên.........Tạm thời được đặc cách.....tạm thời cách chức theo dõi ở nhà."
Câu này của cục trưởng Lữ cũng coi như tương đối hàm súc, nhưng Nghiêm Tà có thể tưởng tượng ra cảnh tượng phu nhân Tằng Thúy Thúy tay cầm gậy như ý đại náo thiên cung. Mấy năm trước, đây là việc mà hắn phiền lòng nhất muốn tránh còn không kịp, nhưng hiện tại từ đáy lòng lại đột nhiên nảy sinh lòng biết ơn và sự ấm áp.
Sinh ra một đứa con trai vừa không bớt lo lại vừa không hiếu thuận như hắn, kỳ thực cũng là sự bất hạnh của hai người họ, hắn chợt nghĩ.
Nghiêm Tà cố nén thương cảm, cuối cùng gật đầu với cục trưởng Lữ, xoay người chuẩn bị đi ra khỏi phòng bệnh. Trong khoảnh khắc hắn quay đầu, làn khói thuốc tản đi, để lộ sườn mặt đã từng anh tuấn bức người lại bướng bỉnh bất tuân, chẳng biết từ lúc nào đuôi mắt đã nhiều thêm mấy nếp nhăn, hệt như năm tháng xuyên qua xác thịt, vết sẹo chồng chất lắng xuống sâu trong linh hồn.
"................Nghiêm Tà," cục trưởng Lữ đột nhiên gọi hắn.
Nghiêm Tà đứng lại.
"Dương Mị nói lúc đó con bé cách khá xa, chỉ nhìn thấy đội trưởng Cung Châu Tề Tư Hạo bị bắn chết, nhưng không nhìn thấy rõ là ai bắn." Giọng nói thâm trầm của cục trưởng Lữ vang lên sau lưng: "Cháu thấy rõ không?"
Nghiêm Tà không nhúc nhích, đến sự phập phồng lúc hít thở cũng không có.
".........Cũng có thể là Giang Đình." Không biết qua bao lâu, giọng nói như giấy ráp đã qua trui luyện vang lên, nói: "Lúc ấy quá nhanh, thật ra cháu cũng......"
Hắn chợt ngừng một chút rồi lại thấp giọng nói: "Chắc là vậy."
Cục trưởng Lữ trầm mặc gật đầu, Nghiêm Tà đẩy cửa ra, tựa như trốn tránh gì đó, đi ra khỏi phòng bệnh đầu cũng không quay lại.
***
Từ sau ngày hôm đó chính là những chuỗi ngày hỏi thăm và thẩm vấn không ngừng nghỉ. Dưới cường độ thẩm vấn dày đặc như vậy, rất khó để che giấu hay bóp méo chi tiết riêng biệt nào đó, việc không ngừng lặp đi lặp lại lời tự thuật với số lượng lớn sẽ khiến tư duy con người hỗn loạn, từ đó xuất hiện sơ hở.
Tuy ngày đó phó chủ nhiệm Triệu là một lính mới hấp tấp nóng nảy, nhưng những người đến sau đều là chuyên gia thẩm vấn, kỹ xảo của bọn họ đều có hệ thống hóa, lý luận hóa hơn một cảnh sát điều tra tuyến đầu lâu năm như Nghiêm Tà. Trước mặt những lão tướng có kinh nghiệm chiến đấu đầy mình như này, dù chỉ lộ ra chút xíu sơ hở cũng sẽ trở thành cơ hội bị đánh cho tan tác.
"Đinh Tán" Văn Thiệu là K Bích, sự việc này truyền tới Cung Châu đã gây ra một trận động đất chấn động toàn bộ hệ thống công an Tây Nam. Toàn bộ nhân viên có liên quan tới việc Văn Thiệu được triệu tập từ xã hội vào năm đó đều bị bắt lại, không lâu sau đó đã có tin tức truyền về, những người bên trong hệ thống tuyển dụng có liên quan đều bị hốt sạch.
Tề Tư Hạo câu kết với văn phòng công chứng thành phố Cung Châu, công ty tiêu hủy chất thải nguy hại và những nhân viên có liên quan khác bị lập hồ sơ để điều tra về các tội lớn như đánh tráo, ăn trộm, buôn bán ma túy bị thu giữ, vụ việc nhanh chóng lộ ra chân tướng. Số ma túy đợi tiêu hủy qua tay những người này chảy ra xã hội gồm 1.6 kilogam Heroin độ tinh khiết cao, 6.2 kilogam ma túy đá, ngoài ra còn có một lượng nhỏ các chất dẫn xuất Amphetamine, xét từ góc độ tính chất hay mức độ nguy hại xã hội thì đây cũng là một vụ trọng án.
Điều đáng nói là bọn họ còn bán ra ít nhất khoảng 300 gam "Lam kim", nhưng vì chủ nhiệm phòng công chứng táng thân trong biển lửa ở KTV Cung Châu, Tề Tư Hạo chết không rõ ràng ở Nguyên Long Hiệp, mấy con buôn ma túy khác dù sớm hay muộn thì cũng đã bị diệt khẩu sạch sẽ, nên loại hợp chất Fentanyl kiểu mới này đã biến mất trong biển người mênh mông, rất khó để truy tung lần nữa.
Ngoài chuyện này ra còn có một chuyện gây chấn động hệ thống công an Tây Nam: Vụ án nổ nhà máy nhựa 1009 ba năm trước lại bị đào lên lần nữa, đích thân thị trưởng đương nhiệm dẫn đầu đứng ra thành lập tổ chuyên án, chuẩn bị tiến hành tái điều tra và thẩm tra.
Tổ chuyên án lần này khác với tổ chuyên án ba năm trước, phong cách làm việc mạnh mẽ vang dội, không hề cố kỵ, không chỉ có phòng 701 ở tiểu khu Nhã Chí Viên, ngay cả cuộc đời của Giang Đình cũng hoàn toàn bị phơi bày dưới ánh mặt trời, bị người khác cầm kính lúp xem xét từng câu từng chữ. Năm đó từng có liên hệ gì với Át Chuồn, bị K Bích mua chuộc như thế nào, cần tra thì tra cần bắt thì bắt, trong một đêm đã có mấy ông tổng của các xí nghiệp bị kéo xuống ngựa.
Nhưng thực tế vẫn chưa kết thúc, trong lòng mọi người đều hiểu rõ.
Tập đoàn buôn bán ma túy vẫn còn hoạt động phát triển mạnh, những thứ bị bóc trần chẳng qua chỉ là phần nổi của tảng băng chìm. Dây dưa lợi ích nhiều hơn, sâu hơn, phức tác hơn đang bị che lấp dưới mặt nước sâu, dưới tình huống không thể xuống sâu hơn, chẳng biết đến ngày tháng năm nào mới có thể bị đưa ra ánh sáng.
***
Những những chuyện này không liên quan đến Nghiêm Tà.
Rõng rã nửa tháng sau đó, tất cả thẩm vấn thông báo kết thúc, cuối cùng hắn cũng tạm thời khôi phục lại tự do cá nhân.
Lúc hắn rời đi Kiến Ninh mới vào đầu mùa đông, ngày hắn về nhà đã là Đông chí. Ba Nghiêm mẹ Nghiêm đích thân tới cửa bệnh viện đón hắn, nhìn đứa con trai tiều tụy một thân một mình chậm rãi bước ra từ cửa, ngay cả Tằng Thúy Thúy tháo vát dũng mãnh cũng không nhịn được đỏ hốc mắt.
Nghiêm Tà không lên tiếng, tiến lên trao cho cha mẹ một cái ôm thật chặt.
"Về nhà thôi." Tằng Thúy Thúy ra sức vỗ vỗ lên bờ vai rắn chắc của Nghiêm Tà, nó: "Về nhà là tốt rồi.
Nhiều năm trước, bà vỗ đầu con trai dễ dàng như vỗ một quả bóng, bây giờ bà phải rướn người lên, mới có thể vỗ tới bả vai của Nghiêm Tà.
Sắp tới Giáng Sinh, bồn hoa trước cửa tiểu khu Hồ Tân được quấn từng vòng dây đèn màu đỏ xanh, nhìn từ xa trông rất đẹp mắt, trước lối vào hành lang đều được người của công ty bất động sản treo hoa kim ngân, còn trang trí chuông vàng. Nghiêm Tà xuống khỏi xe của ba mẹ, một mình đi vào thang máy lên tầng trên cùng, lúc mở cửa do dự trong chốc lát, rồi vẫn ấn dấu vân tay