Chương 116

Edit: Sabi

Ba năm trước, hiện trường nổ tung, ngọn lửa bốc cháy hừng hực, khói đen cuồn cuộn bao quanh bay về phía bầu trời trong gió lớn, tất cả thu hết vào đáy mắt Giang Đình.

Ánh mắt lạnh lùng của anh hơi hoảng hốt, một lúc lâu sau mới chậm rãi lên tiếng: "Nếu cậu muốn biết thêm bí mật liên quan đến tôi, không có gì trở ngại thì chờ sau khi vào trại tạm giam, rồi từ từ trao đổi với nhân viên điều tra đi."

Lúc nói câu này giọng nói và thần thái của anh đã ổn định lại, bàn tay cầm súng cũng trở nên vững vàng hơn, toàn thân gần như lập tức khôi phục lại trạng thái kín kẽ hoàn hảo. Tần Xuyên có hơi tiếc nuối khi thấy anh khôi phục nhanh như vậy, định nói thêm gì đó nhưng lại bị Giang Đình cắt ngang: "Chiều ngày 18 tháng 01 hai năm trước, Nhạc Quảng Bình tra ra tin tức liên quan tới nội gián, chuẩn bị ra ngoài gặp tôi. Cậu chính là vị khách lâm thời ghé thăm rồi giết chết ông ấy, đúng không?"

Tần Xuyên thở ra một hơi, trầm mặc mấy giây mới nói: "Đúng vậy. Vừa nãy anh cũng đã đoán ra rồi đấy, là Aconitin."

"............."

"Đổi lại là anh thì anh sẽ làm gì?" Tần Xuyên có chút thổn thức: "Từ năm mười tám tuổi đến năm hai chín tuổi, ròng rã mười một năm trời, Nhạc Quảng Bình đã thử rất nhiều cách để đổi lấy sự tha thứ và chấp nhận của đứa con ruột duy nhất cuộc đời mình, nhưng đều không được. Mãi đến lúc đi tảo mộ vào ngày giỗ lần thứ mười hai của mẹ tôi, rốt cuộc ông ta cũng cảm giác được thái độ hơi buông lỏng, còn phát ra tín hiệu đồng ý xoa dịu mối quan hệ cha con của tôi, tất nhiên sẽ mừng rỡ như điên."

"Là K Bích ra lệnh cho cậu làm vậy?" Giang Đình hỏi.

Đây rõ ràng chỉ là một câu hỏi đơn giản, nhưng chẳng hiểu sao Tần Xuyên lại khựng lại chốc lát rồi mới trả lời: "Đúng."

Sau đó hắn lập tức nói tiếp, không cho Giang Đình cơ hội lên tiếng chất vấn: "Trong nửa năm sau đó tôi bắt đầu qua lại với ông ta, có gặp nhau vài lần ở Kiến Ninh, thỉnh thoảng còn gọi điện thoại hỏi thăm. Việc này chắc hẳn đã mang đến sự khích lệ rất lớn cho Nhạc Quảng Bình, ông ta bắt đầu mời tôi đến nhà ở Cung Châu, nhưng tôi vẫn luôn từ chối với lý do không thể tiếp nhận về mặt tình cảm." Nói đến đây Tần Xuyên còn bổ sung thêm một câu: "Nhạc Quảng Bình cưới xin ở Cung Châu, trước khi vợ ông ta qua đời, hai người vẫn luôn sống trong căn nhà đó, cho nên đối với Nhạc Quảng Bình lý do này hoàn toàn có thể thành lập."

Giang Đình nheo mắt lại, không lên tiếng.

Tần Xuyên hoàn toàn không có bất kỳ sự chống đối nào lúc nhắc tới vợ của Nhạc Quảng Bình, hơn nữa thái độ còn rất lý trí ôn hòa, đây cũng là biểu hiện vô cùng ổn định thành thục của tâm lý và tình cảm.

Nói cách khác, cách thể hiện của hắn khác biệt quá lớn so với hầu hết những kẻ mang lòng hận thù giết cha khác.

"Thế nên ngày 18 tháng 01 cậu đột ngột đến thăm là chuyện vô cùng quan trọng đối với Nhạc Quảng Bình," Giang Đình chậm rãi nói.

"Thật ra tôi cũng không nghĩ tới việc đó quan trọng với ông ta như vậy đâu, tới mức ông ta thà dời lại cuộc hẹn với anh để mời tôi vào nhà trước. Nói thật, hôm đó tôi cũng chỉ vội vàng chạy tới thôi."

Giang Đình đưa mắt ra hiệu cho hắn tiếp tục giải thích.

"Thời gian đó Nhạc Quảng Bình vẫn luôn ở trong trạng thái bị giám thị, vậy nên lúc ông ta gọi điện thoại hẹn gặp anh ở căn phòng an toàn, K Bích biết ông ta chắc chắn đã phát hiện ra điều gì đó, nhưng đã quá muộn để sắp xếp một vụ tai nạn xe cộ, chỉ đành để tôi lâm thời ghé thăm. Anh có thể tưởng tượng ra lúc Nhạc Quảng Bình nhìn thấy tôi đứng ngoài cửa thì..................Kinh ngạc tới mức nào." Tần Xuyên hơi ngừng lại để lựa chọn câu từ rồi mới nói tiếp: "Tôi nói với ông ta rằng tôi đi công tác ngang qua Cung Châu, thuận đường ghé vào hút điếu thuốc, cho nên ông ta không chút nghĩ ngợi mời tôi vào nhà."

Nhạc Quảng Bình không ngờ tới, thời gian để hút điếu thuốc này lại lấy đi tính mạng của ông.

Giang Đình im lặng hồi lâu, mới hỏi: "Cậu cho ông ấy uống rượu thuốc?"

"Không, là trà." Tần Xuyên thương cảm cười một tiếng, "Chỉ cần một giọt Aconitin đậm đặc thôi, tim người già vốn không tốt...........Sau đó tôi mang ly trà đi."

Rõ ràng là một vụ mưu sát cha ruột vừa thê thảm vừa xót xa đến thế, nhưng biểu hiện của hắn lại cực kỳ bình tĩnh, cứ như Nhạc Quảng Bình thật sự qua đời vì một cơn đau tim vậy.

Theo phong cách thẩm vấn thông thường của Giang Đình, loại câu hỏi mang theo sắc thái tình cảm như này rất ít khi xuất hiện, nhưng y vẫn hỏi: "Là hung thủ giết chết cha ruột của mình, mà cậu không có chút cảm xúc nào sao?"

"Nói sao nhỉ........." Tần Xuyên ngửa đầu cân nhắc.

Hắn cứ ngước cổ như vậy hoạt động xương cổ của mình một chút, nhìn trần nhà, thản nhiên nói: "Tôi là hung thủ, nhưng cũng không phải là hung thủ. Cho nên cảm xúc cũng khác với người bình thường."

Giang Đình theo bản năng hỏi lại: "Cái gì?"

Hắn có ý gì?

Tần Xuyên lơ đễnh: "Không có gì."

Con ngươi của Giang Đình co lại, tựa như muốn xuyên thủng khuôn mặt anh tuấn của Tần Xuyên, nhìn vào sâu trong đôi mắt bình tĩnh của hắn, nhưng đối phương hiển nhiên sẽ không giải thích thêm. Giang Đình đột nhiên hỏi: "Lúc ấy cậu có sợ không?"

"Sao tôi phải sợ?" Tần Xuyên hỏi ngược lại: "Lúc mẹ tôi qua đời tôi cũng canh giữ bên cạnh bà ấy giống như vậy, có gì phải sợ?"

".................." Lần này Giang Đình dán mắt nhìn chằm chằm vào hắn, hơi mỉm cười không rõ ý tứ.

Nụ cười này chỉ dừng lại ngắn ngủi trên khóe môi trong chốc lát, sau đó anh lại hỏi: "Về sau cậu sử dụng Aconitin đã thuận tay, nên một năm trước cậu lại tiếp tục dùng rượu thuốc để mưu sát Phương Chính Hoằng?"

"Tôi không hề muốn giết Phương Chính Hoằng." Tần Xuyên sửa lại, nói: "Tuy tính cách của Phương Chính Hoằng rất nhạy cảm hơn nữa còn hay nghi thần nghi quỷ, về công gây ra cho tôi không ít phiền toái, về tư cũng không dễ sống chung, nhưng cũng không tới mức tôi phải giết chết anh ta. Tình trạng tốt nhất đối với tôi chính là Phương Chính Hoằng nghỉ hưu trước thời hạn vì bệnh tật, hoặc ít nhất là hoàn toàn ủy quyền tất cả mọi việc cho tôi, như vậy thì công việc thường ngày của tôi sẽ thuận lợi hơn rất nhiều."

"Còn việc chọn Nghiêm Tà để gán tội, cũng đã được tôi suy nghĩ cặn kẽ và cân nhắc từ nhiều mặt..........Bối cảnh vững chắc của nhà họ Nghiêm ở tỉnh ủy chính là vấn đề vô cùng hóc búa đối với bất cứ người nào tới nhận vụ này, chỉ cần không có bằng chứng xác thực, cục trưởng Lữ cũng không thể dễ dàng ra tay với Nghiêm Tà, cùng lắm là lén lút ngầm điều tra thôi; đồng thời đối với bên ngoài, chỉ cần cục trưởng Lữ thể hiện ra chút ý tứ không muốn nhắm vào Nghiêm Tà, với cái tính cách cực đoan của lão Phương, anh ta chắc chắn sẽ hiểu thành cục trưởng Lữ bao che cho Nghiêm Tà, từ đó tạo nên tai họa ngầm và vết nứt giữa trung và cao tầng ở cục thành phố Kiến Ninh."

"Sự việc quả thực đã phát triển đúng như kế hoạch mà tôi dự tính." Tần Xuyên nhếch môi, có phần mất hết hứng thú: "Cục trưởng Lữ âm thầm đánh trượt hai thực tập sinh của phòng hành chính tổng hợp, manh mối bị gián đoạn nhưng cũng không tiếp tục điều tra nữa, phản ứng của Nghiêm Tà và Phương Chính Hoằng cũng khác xa so với dự đoán của tôi."

Người có thể tính toán lòng người đến mức này thực sự không nhiều. Phương Chính Hoằng thì thôi đi, ngay đến cả lão cáo già như cục trưởng Lữ cũng không thoát khỏi, năng lực hay nói chính xác hơn là thiên phú của Tần Xuyên ở mặt này quả thực tương đối xuất sắc.

Giang Đình khẽ lắc đầu, cũng không tán thường hắn, chỉ hỏi: "Vậy sau đó sao cậu lại đầu độc Nghiêm Tà? Đừng nói với tôi kỳ thực cậu cũng không muốn giết chết hắn?"

Tần Xuyên xoa xoa trán, tựa như không biết nên giải thích thể nào mới có thể biểu đạt được ý tứ của mình. Hắn đẩy mắt kính nhiều lần, hết sức thành khẩn mở miệng: "Nếu tôi muốn giết Nghiêm Tà, thì hiện giờ hắn đã chết được một trăm lần rồi."

Giang Đình nhướng mày: "Ồ?"

Tần Xuyên nhún vai: "Hình như anh có chút hiểu sai về tôi rồi, cho rằng tôi là một kẻ cuồng đầu độc giết người. Nhưng kỳ thực tôi là một người có phương hướng mục tiêu rất rõ ràng, cơ bản cũng không chấp nhất với sinh mệnh đến vậy, nếu Nghiêm Tà chết tôi thậm chí còn cảm thấy rất thương cảm nữa là.......... Nếu hắn chỉ vì bị thương hay tai nạn xe mà vĩnh viễn rời khỏi cục thành phố Kiến Ninh trở về thừa kế gia nghiệp, giống Phương Chính Hoằng về hưu trước thời hạn, đối với tôi cũng là một cục diện tuyệt vời. Bởi tôi chỉ muốn vị trí, chứ không phải muốn mạng của họ."

"Vậy cậu có từng nghĩ tới việc Nghiêm Tà sẽ không uống rượu thuốc, hoặc là bình rượu thuốc bị hạ độc đó bị người khác uống mất?"

"Không đâu." Tần Xuyên thản nhiên nói, "Thứ nhất trời vừa trở lạnh, mỗi năm trước và sau khi lập đông Nghiêm Tà đều uống rượu thuốc để tiêu lạnh, đây là thói quen của hắn; thứ hai, tôi chắc chắn trong đội hình sự trừ hắn ra sẽ không còn ai động đến bình rượu thuốc kia, cho dù thật sự có người động tới thì đa phần cũng chỉ dùng bôi bên ngoài chứ không uống, vì suy cho cùng, ít ai có thể chịu được mùi vị của rượu thuốc."

Nói tới đây hắn xòe tay ra: "Nói thật, nếu có người uống rồi chết, vậy tôi cũng hết cách, vì trên thế giới này căn bản không có kế hoạch nào hoàn mỹ một trăm phần trăm. Nếu cứ theo đuổi mục tiêu một kích toi mạng quá mức, ắt sẽ lưu lại dấu vết trong lúc bày bố, rất bất lợi đối với việc che giấu bản thân."

Khuôn mặt bình thường vốn không có nhiều biến hóa của Giang Đình chợt xuất hiện biểu tình khó nói nên lời.

"Xin thụ giáo." Sau đó anh bật cười nói: "Vậy còn lần thuê Tiển Thăng Vinh ám sát Nghiêm Tà ở huyện Giang Dương thì sao? Cũng không tính là nghiêm túc muốn giết Nghiêm Tà?"

Tần Xuyên nói: "Anh tin hay không thì tùy, tôi thực sự không yêu cầu Tiển Thăng Vinh 'nhất định' phải giết chết Nghiêm Tà, tôi nói với gã tốt nhất là bắn vào bánh xe cảnh sát tạo thành tai nạn, sáng tạo cơ hội cho mấy tên sát thủ Uông Hưng Nghiệp thuê. Có điều động tác của Tiển Thăng Vinh vẫn chậm hơn, cho tới lúc đám người Phạm Ngũ ra tay trước, đâm xe cảnh sát rơi xuống sông, đám người đó còn dùng súng kíp nả đạn xuống mặt sông.................Điều mấu chốt hơn là chẳng có lấy một người có năng lực bắn trúng Nghiêm Tà..........."

Tần Xuyên bày ra vẻ mặt vừa nhức đầu vừa bất đắc dĩ.

"Kỳ thực nếu có thể lựa chọn, tôi vẫn hy vọng Tiển Thăng Vinh sẽ không nổ súng, vì chỉ cần đầu đạn có rãnh nòng súng, thì chắc chắn sẽ để lại manh mối. Mà khẩu súng này lại là súng của Nhạc Quảng Bình, cho dù cục trưởng Lữ không tin tưởng cái chết của Nhạc Quảng Bình có liên quan đến tôi đi chăng nữa, thì cuối cùng ông ta cũng sẽ biết được mối quan hệ cha con giữa chúng tôi, tôi không muốn để lại bất cứ cái gì có thể khiến cho cục trưởng Lữ nghi ngờ tôi được........Đúng rồi, anh không để ý tôi ngồi xuống chứ? Đi làm cả ngày thật sự rất mệt."

Hắn chỉ chỉ ghế sô pha bên cạnh, Giang Đình đánh giá mấy giây, dùng họng súng ra hiệu:

"Ngồi đi, nhưng đừng manh động."

"Không đâu," Tần Xuyên nhàn nhạt nói, "Kỹ thuật bắn súng của anh chuẩn xác bao nhiêu tôi đã từng được nghe nói qua."

Hắn vòng qua bàn trà, ngồi xuống giữa ghế sô pha, dựa vào lưng ghế thở phào nhẹ nhõm: "Anh không nghi ngờ tôi giấu vũ khí gì đó trên ghế sô pha........."

"Không." Giang Đình nói, "Vì trước khi cậu về tôi đã lục soát qua rồi."

"................" Tần Xuyên lẩm bẩm, "Uổng phí mất mấy giây cảm động vì còn cho rằng anh tín nhiệm tôi."

"Tôi chỉ cảm thấy mình không nên phạm phải cùng một sai lầm giống như cục trưởng Lữ thôi. Nếu sau khi Nhạc Quảng Bình chết ông ấy bắt đầu nghi ngờ cậu, hoặc một năm trước lúc Phương Chính Hoằng trúng độc bắt đầu tập trung điều tra cậu, vậy thì mọi chuyện sẽ khác. Chắc vì cậu và Nhạc Quảng Bình là mối quan hệ cha con ruột thịt, dẫn đến trong một năm này ông ấy không hề đưa ra bất kỳ một hành động nào đối với cậu, là sơ suất của cục trưởng Lữ."

"Cục trưởng Lữ già rồi.........." Một lúc lâu sau Tần Xuyên mới cảm thán một câu, rồi dùng tay xoa mặt, nói: "Có lẽ ông ấy có điều tra tôi một khoảng thời gian, nhưng có rất nhiều chuyện không phải tự tay tôi làm, ví dụ mấy chuyện vặt vãnh như diệt khẩu Tiễn Thăng Vinh, rồi chuyện động tay động chân vào chiếc xe Elantra của lão Phương.............Vậy nên dù có điều tra ông ấy cũng không thể tìm được chứng cứ. Nói thật, anh có thể nghi ngờ tôi mới khiến tôi khá kinh ngạc đó, cũng có thể do anh là người ngoài cuộc đi."

Giang Đình từ chối cho ý kiến: "Người của K Bích giúp cậu xử lý rất nhiều 'việc vặt'?"

Tần Xuyên nói: "Cũng gần gần vậy."

"Vậy sao mấy lần ra tay với Nghiêm Tà đều là cậu đích thân làm, K Bích bảo cậu làm vậy hả?"

Tần Xuyên đỡ trán bật cười, hỏi: "Rốt cuộc giữa hai người đã từng xảy ra chuyện gì? Sao tôi lại có cảm giác anh nhận định hắn ta muốn giết Nghiêm Tà, cứ thế suy đoán có tội hả?"

Trong bóng tối, khuôn mặt Giang Đình trắng bệch lạnh lùng, vẻ mặt giống như khẩu súng trong tay, không hề nhúc nhích.

"Được rồi, tôi thừa nhận thủ hạ của hắn ta quả thật có truyền đạt qua ý này, nhưng..............." Tần Xuyên cười cười lắc đầu: "Đầu tiên, nói về con người Nghiêm Tà đi, từ nhỏ đã nhận được sự giáo dục về vấn đề an toàn của gia đình, sau khi trưởng thành còn làm cảnh sát hình sự nhiều năm như thế, người ngoài muốn hạ thủ với cậu ta quả thật không hề dễ; tiếp đó là mức độ xâm nhập vào cao tầng của tội phạm ma túy ở công an Kiến Ninh còn lâu mới bằng Cung Châu hồi đó, cho nên nếu tôi muốn nhanh chóng leo lên, mà chỉ an ổn chờ đợi K Bích vận dụng từng tầng quan hệ một là rất khó, chủ yếu vẫn phải dựa vào tôi tự thân vận động."

Ở đây K Bích tuyệt đối không chỉ dựa vào một mình Tần Xuyên, ở bên trong tỉnh ủy chắc chắn cũng có quan hệ, điểm này không có gì phải nghi ngờ. Nhưng Kiến Ninh không giống Cung Châu năm đó, dù sao Kiến Ninh cũng là thành phố trực thuộc tỉnh có hai nhóm chính quyền, mức độ kiểm soát nhân sự của chính quyền tỉnh đối với cơ quan thành phố có hạn, nếu muốn nhanh chóng nâng Tần Xuyên lên vị trí có quyền lực trọng yếu, chỉ thông qua chính quyền tỉnh tất nhiên là việc không dễ làm.

Vậy nên Phương Chính Hoằng chắn trước mặt Tần Xuyên, cùng với Nghiêm Tà ở vị trí trọng yếu hơn đã trở thành chướng ngại vật trực tiếp nhất của hắn.

"Nếu anh thật sự muốn phân chia trách nhiệm, vậy thì tôi gánh sáu phần, K Bích gánh bốn phần đi." Tần Xuyên dường như còn cảm thấy rất thú vị, nói: "Nhưng hẳn là anh nên cảm thấy vui mừng vì người ra tay là tôi, mục tiêu hàng đầu của tôi chỉ là đẩy Nghiêm Tà ra khỏi đội hình sự, nếu đổi lại để K Bích tự mình động thủ, có lẽ sẽ là cục diện không chết không ngừng."

Giang Đình dựa lưng vào một góc phòng khách, một lúc lâu sau mới sống lại như một tác phẩm điêu khắc trên băng tản mát ra sự lạnh lẽo thấu xương, y nhẹ nhàng hừ cười một tiếng từ trong lỗ mũi, không hề che giấu ý từ giễu cợt: "Theo như cậu nói, thì còn phải cảm tạ việc cậu không hoàn toàn một lòng đi theo K Bích."

"À, thực sự không phải, tôi với tên trùm ma túy đó còn rất nhiều ý kiến trái chiều. Ví dụ như................"

Giang Đình vẫn đứng tại chỗ, Tần Xuyên lại đột ngột ngừng lại, hắn tháo mắt kính gọng vàng đặt xuống bên người, dùng khớp xương ngón trỏ xoa ấn đường, kéo dài mấy giây như vậy mới chậm rãi cười nói: "Ví dụ như hắn ta không nỡ giết chết anh, nhưng đối với tôi thì không thành vấn đề..............."

Con ngươi của Giang Đình co lại, giây tiếp theo, Tần Xuyên giống như một con báo bùng nổ sức mạnh, một chân đạp cái bàn trà lộn nhào!

Vù!

Vật dụng bằng gỗ nặng nề bị hắn đạp xoay vòng vòng giữa không trung, xé gió đổ ập về phía Giang Đình!

Đoàng đoàng! Hai tiếng súng vang lên, bàn trà bị chia năm xẻ bảy, mấy khối gỗ rơi đầy đất. Vỏ đạn rơi xuống đất vang lên tiếng leng keng, Giang Đình nâng họng súng, trở tay bật đèn lên, trên đỉnh đầu bất ngờ vang lên tiếng thủy tinh nổ tung "loảng xoảng!", Tần Xuyên đập vỡ đèn treo trong phòng khách!

Trong bóng tối vô số mảnh vỡ rào rào rơi xuống, tựa như một cơn mưa thủy tinh trút xuống mặt.

Giang Đình nhanh chóng nghiêng đầu che mắt, đúng lúc này, Tần Xuyên bất chấp mảnh thủy tinh rơi xuống khắp người, lao tới nắm chặt lấy bàn tay phải đang cầm súng của anh, nhét mạnh ngón trỏ vào cò súng................

Đoàng!

Đoàng!

Giang Đình cắn răng hướng họng súng xuống đất, Tần Xuyên lại ra sức hướng lên trên.

Đoàng!

12

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com

Trước Sau

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play