Phá Vân 1

Chương 100


2 năm

trướctiếp

Chương 100

Edit: Sabi

Tiển Thăng Vinh, nam, bốn mươi tuổi, từng ở tù vì tội trộm cắp, buôn bán thuốc lắc, v.v.., sau khi ra tù thì đến làm thuê ở huyện Giang Dương.

Camera chống trộm trong một siêu thị nhỏ gần tỉnh lộ huyện Giang Dương, đã chụp được bóng lưng cuối cùng Tiển Thăng Vinh để lại cho nhân thế lúc gã vội vàng rời khỏi hiện trường. Mấy tiếng sau mấy người Ngụy Nghiêu, Hoàng Hưng thu được một vỏ đạn 9mm lỗ vuông từ chỗ gã đứng; nửa tháng sau, trên đường quốc lộ cách đó 60km phát hiện thi thể đã bắt đầu phân hủy của gã.

Nguyên nhân tử vong, tai nạn giao thông.

"Có quỷ mới biết là tai nạn thật hay cố ý, dù sao cũng đã nghiền cho nát bét rồi." Trong tai nghe Bluetooth truyền tới tiếng Cẩu Lợi xì xụp ăn mì, nói: "Hú ông chủ, cho em thêm quả trứng kho, thêm quả ớt cay cảm ơn............Báo cáo khám nghiệm tử thi lần đầu không cho thấy điều gì bất thường, khám nghiệm lần hai thì đến trứng dái cũng chẳng phát hiện ra. Tóm lại, tai nạn giao thông là một trong những thủ đoạn giết người khó giám định nhất, công tác khám nghiệm của pháp y bọn em đã xong rồi đó, em đề nghị anh vẫn nên trở về tiếp tục tương thân tương ái với đội giám sát đi."

Xe ô-tô lao nhanh trên đường cao tốc, Nghiêm Tà ngồi ở vị trí kế bên người lái, một tay theo bản năng cào mái tóc đầy gel xịt sáng nay lúc xuất viện chưa kịp vuốt: "Này Cẩu, chú mày có còn là chủ nhiệm phòng pháp y nữa không đấy, khám nghiệm lần hai cũng không phát hiện được cái quần què gì là sao? Trình độ của chú bét cũng phải hơn nhân viên pháp y của huyện lị chứ?"

Cẩu lợi ngồi trong quán mì ăn rất ngon miệng, lỗ tai đeo tai nghe, nghe vậy khinh thường hừ một tiếng: "Bớt kích đểu đi ông anh, năm đó ông anh chính là người vừa hăng hái giật dây vừa động viên, hại em phải tăng ca liên tục nửa tháng, một mình giải phẫu toàn bộ vụ án đầu độc hàng loạt - em có thể nói cho anh biết, phép khích tướng đã vô dụng với em rồi, khỏi hi vọng em về khám nghiệm lần ba nhé!"

"Được rồi, gửi báo cáo lần khám nghiệm thứ hai cho anh." Nghiêm Tà bất lực cưng chiều nói, "Anh thật hết cách với chú."

Cẩu Lợi rùng mình mắc ói, sẩy tay cúp máy.

Giây lát sau điện thoại di động buzz một tiếng, biên bản khám nghiệm tử thi lần hai được gửi tới.

Giang Đình bình tĩnh lái xe, Nghiêm Tà ngồi ở vị trí kế bên người lái, một tay lướt xem bản ghi chép của Cẩu Lợi, tay kia vô lại đặt lên đùi tài xế, cách mỗi phút lại với tay vào giữa hai chân thăm dò, sau đó sẽ bị Giang Đình không khách khí hất ra.

Vốn dĩ theo ý kiến của Nghiêm Tà là, khi cả nhà đi du lịch chỉ cần người chồng vẫn còn một hơi thở, thì nhất định không được để vợ lái xe, chuyện này liên quan đến địa vị và tôn nghiêm của một người đàn ông. Nhưng vì hắn vừa xuất viện, Giang Đình không yên tâm để hắn lái xe hơn hai tiếng đồng hồ về Kiến Ninh, lại cân nhắc đến việc mình có bóng ma tâm lý khi ngồi trên xe do Nghiêm Tà lái - mức độ PTSD tăng cao - cưỡng ép đuổi hắn sang ngồi ở ghế kế bên người lái.

Nghiêm Tà cảm thấy chủ nghĩa đàn ông của mình bị khiêu chiến một cách sâu sắc, nhưng nghĩ lại, lúc sáng xuất viện hắn chưa kịp tắm rửa gội đầu thay quần áo, cũng chưa cạo râu tạo kiểu tóc, hình ảnh cá nhân bị rớt giá thê thảm, biển hành nghề giá khởi điểm từ năm mươi ngàn giảm xuống thành tám trăm bao đêm kèm mua hai tặng một, Giang Đình lái xe không rảnh chú ý tới hắn, vì vậy vui vẻ đáp ứng.

"Tiển Thăng Vinh đã từng học chuyên ngành bắn súng tại trường thể thao, chẳng trách được thuê làm sát thủ." Nghiêm Tà nhìn điện thoại trầm ngâm nói, "Nhưng chết rất thảm, bắp thịt phần lưng và xương sườn bị mài mòn nghiêm trọng, phần mềm bầm dập, thể tích phổi bị thu hẹp, nguyên nhân tử vong là do tràn khí màng phổi dẫn tới nghẹt thở và mất máu quá nhiều............"

"Một vụ tai nạn kéo lê đến chết điển hình," Giang Đình cầm vô lăng nói.

Nghiêm Tà gật đầu, "Hẳn bị kéo một đoạn tương đối dài, nhưng do phát hiện thi thể quá trễ, ý thức bảo vệ hiện trường của trung đội cảnh sát giao thông địa phương không cao, nên không thể xác định được chính xác đoạn đường gây án. Nói thật, tôi rất ghét mấy vụ án tai nạn giao thông, thứ nhất là không có thời gian cụ thể, thứ hai là không định vị được vị trí chính xác, cũng chẳng biết đến năm nào tháng nào mới xem được camera giám sát."

Giang Đình hỏi: "Đã kiểm soát các mối quan hệ xã hội, tình trạng thu nhập, gia đình và bạn bè của Tiển Thăng Vinh chưa?"

"Nghe nói là đã kiểm soát rồi, đám hồ bằng cẩu hữu mà bình thường gã hay lui tới chẳng cung cấp được manh mối nào đáng giá, giao dịch tiền tệ ở ngân hàng cũng không có gì bất thường, chỉ có trong nhà cất giữ năm mươi ngàn tiền giấy cũ."

Tiền giấy cũ.

Vậy người thuê Tiển Thăng Vinh là ai? Hơn nữa, năng lực phản trinh sát của gã cũng tương đối mạnh.

".............Chỉ có năm chục ngàn," Giang Đình lẩm bẩm.

Nghiêm Tà dòm anh trêu: "Sao, mạng của chồng rẻ hơn so với em, cho nên em cảm thấy rất kiêu ngạo?"

Giang Đình vung tay như muốn đánh hắn, nhưng lại bị Nghiêm Tà bắt lấy, đặt trong lòng bàn tay bóp bóp.

"Đừng lộn xộn." Giang Đình lập tức rút tay về đặt trên tay lái, gò má trắng nõn lộ vẻ nghiêm túc, chuyên chú nhìn con đường phía trước: "Tôi chỉ nghĩ sao lại rẻ như vậy được, không phù hợp với tôi..........Không phù hợp với lẽ thường."

Nghiêm Tà thở dài: "Hiện tại tôi tin tưởng, trước kia em thực sự chưa từng yêu đương."

Đúng lúc này đèn đỏ ở ngã tư đường sáng lên, Giang Đình chậm rãi đạp phanh xe, cổ quái liếc qua Nghiêm Tà.

"Nếu cho tôi một cơ hội thuê người giết K Bích, cơ hội thành công gần như có thể chắc chắn trăm phần trăm, tôi sẽ không ngu mà bỏ ra mấy trăm vạn thuê sát thủ hạng nhất quốc tế tới, năm mươi ngàn là đã nể mặt K Bích lắm rồi. Em hiểu tâm lý này không? Bản thân câu giết gà dùng đao mổ trâu chính là sự coi trọng đối với gà, thực tế loại nhân vật nhỏ bé như con kiến này không cần tôi phải tốn công tốn sức giơ chân lên đạp xuống, kết quả tôi phải lãng phí mấy triệu trên người hắn? Cầm mấy triệu tùy tiện làm chút gì đó không tốt hơn sao?"

Vẻ mặt Giang Đình mơ màng ù ù cạc cạc.

"Vì thế," Nghiêm Tà thương xót nói, "Em không hiểu được tâm lý thù hằn giữa những con đực với nhau đâu."

".............." Giang Đình nghĩ thầm, đây là lý thuận phản khoa học gì, anh đang xàm xí đú thì có.

Nghiêm Tà lắc ngón trỏ, vẻ mặt cao thâm khó dò, nghiêm túc như một người đàn ông có chuyên môn có kinh nghiệm phong phú trong vấn đề tình cảm.

Lúc này đèn xanh sáng lên, Giang Đình đạp chân ga, theo dòng xe chậm rãi lái lên cầu vượt thông tới thành phố Kiến Ninh.

"Tôi không biết nhiều về cơ cấu nội bộ của tập đoàn buôn bán ma túy này, nhưng cũng đã từng để ý quan sát." Giang Đình nhíu mày nói: "Tay sai dưới quyền K Bích có một đội nhân viên đặc biệt chuyên phụ trách giải quyết việc diệt khẩu, nếu trong lúc làm lưu lại manh mối, thì sát thủ sẽ lựa chọn tự sát để bảo vệ người thuê. Đội cảm tử này được chiêu mộ từ một địa phương rất nghèo túng ở Miến Điện, tiền thù lao cũng được trả cho người nhà bọn chúng ở Miến Điện. Do đó, cho dù cảnh sát trong nước có truy tra ra tên sát thủ đã tự sát, thì cũng rất khó men theo dòng vốn nước ngoài tra ra mối liên hệ giữa K Bích và sát thủ, đây là một cơ chế giết người vô cùng hoàn mỹ."

Vừa nói Giang Đình vừa liếc sang Nghiêm Tà, dường như cảm thấy hơi nghi ngờ: "Vậy tại sao lần này lại sử dụng một 'người ngoài' như Tiển Thăng Vinh..................."

Dùng "người ngoài" ám sát Nghiêm Tà, sau đó còn phải mất công diệt khẩu Tiển Thăng Vinh. Tuy vụ "tại nạn giao thông" được làm rất sạch sẽ gọn gàng giống như khi A Kiệt diệt khẩu Phạm Tứ trên đường cao tốc, là phong cách điển hình của K Bích, nhưng bản thân nó không phải là phương án hiệu quả và tối ưu nhất.

Chẳng lẽ giống như Nghiêm Tà nói, giết gà dùng dao mổ trâu, ở trong mắt K Bích mạng của Nghiêm Tà nhiều thêm một phân tiền cũng là lãng phí?

"Em và tôi đều không phải là biến thái, không hiểu được suy nghĩ của một kẻ tâm thần như K Bích là đúng rồi." Nghiêm Tà vỗ vỗ đùi Giang Đình, nói: "Điểm đột phá nhanh nhất vẫn là súng cảnh sát Shiki 92 mà Tiển Thăng Vinh đã dùng."

Giang Đình suy tính một lúc lâu, gật đầu đồng ý nói: "Đúng, chúng ta vẫn nên truy xét khẩu súng đó trước đi."

Nghiêm Tà vẻ mặt nghiêm túc, tay lại lần nữa trượt vào phía trong. Giây lát sau, Giang Đình ung dung bình tĩnh, một tay đặt dưới tay lái ở góc sáu giờ, tay kia túm lấy bàn tay không an phận ra để trên đùi mình.

Nghiêm Tà có lẽ cảm thấy vị trí này cũng có thể chấp nhận được, nên không tiến thêm để tranh thủ cho bản thân nữa, quay lại hỏi: "Định khi nào đi Cung Châu tìm Tề Tư Hạo?"

"Đêm dài lắm mộng, việc này không nên chậm trễ, nhỡ may K Bích bắt đầu điều tra dòng chảy của lam kim trước khi chúng ta hành động thì không kịp nữa." Giang Đình suy nghĩ một lát rồi nói: "Khoảng hai ngày nữa đi."

Nghiêm Tà gật đầu, xe ô-tô đi qua khu vực trung tâm thành phố Kiến Ninh, trước mặt là khung cảnh quen thuộc trước tòa nhà chi đội trinh sát hình sự Cục công an thành phố. Giang Đình lấy kính râm và mũ lưỡi trai ra mang lên, như thường lệ anh không dừng xe trước cửa chính mà đi tiếp cách một khu phố xa xa mới thả Nghiêm Tà xuống, để hắn tự mình đi tới Cục.

"Tôi vào điểm danh rồi quay lại, đợi tôi dẫn em đi ăn cơm tối." Nghiêm Tà vừa quay người định đi, đột nhiên lại dừng lại, quan sát xung quanh xem có ai chú ý bên này không, rồi nhanh chóng kéo tay Giang Đình in vào lòng bàn tay y một nụ hôn, hạ giọng nói: "Không được tự ý ăn cơm một mình, em chắc chắn chỉ ăn qua loa cho xong chuyện, không tốt cho sức khỏe."

Sau đó không đợi Giang Đình trả lời, hắn cười lên, lùi ngược vẫy tay, quay người men theo vỉa hè đi về phía Cục thành phố Kiến Ninh.

Sau lưng hắn, lỗ tai của Giang Đình hơi nóng lên, một lúc lâu sau mới lẩm bẩm: "............Vô lại."

***

"Anh Nghiêm!"

"Phó đội trưởng Nghiêm!"

Trên hành lang các đồng nghiệp rối rít chào hỏi, bước chân của Nghiêm Tà mang theo gió, người còn chưa vào đến văn phòng lớn của chi đội trinh sát hình sự, trước mặt đã có một bóng đen tung người nhào tới, Mã Tường như một chim non từ trên trời lao xuống rừng rậm: "Huhuhu anh Nghiêm, bọn em đều cho rằng sẽ không bao giờ được gặp lại anh nữa huhuhu.........."

Nghiêm Tà giật mình lắc người né tránh, trực tiếp nắm lấy cổ áo sau của Mã Tường, một vả đẩy khuôn mặt đang gào khóc của cậu ta ra: "Chú thôi ngay cho anh, cách đây hai ngày là ai khóc nháo đòi trở về Kiến Ninh ngay lập tức, nói nếu cứ tiếp tục ngủ trên tấm phản cứng như đá của bệnh viện thì đĩa đệm thắt lưng sẽ lồi ra?"

Mã Tường cảm thấy cực kỳ ủy khuất, nghĩ thầm còn không phải do ông anh ở bệnh viện suốt ngày dính lấy cố vấn Lục chàng chàng thiếp thiếp, chọc mù mắt cẩu độc thân như em sao?

Bọn đàn em của chi đội trinh sát hình sự rối rít bày tỏ lời chúc mừng chân thành và sự nhớ nhung nồng nhiệt với hắn - nghe nói do tuần này Nghiêm Tà không ở đây nên Dư Châu mỗi ngày đều tự mình trấn giữ ở chi đội, dưới gương mặt lúc nào cũng nghiêm túc từ ái của đội trưởng Dư, bọn đàn em ngay cả tranh thủ xài wifi chùa của Cục đánh phó bản cũng không dám, chứ đừng nói tới việc phung phí tiền quỹ của chi đội mua thuốc lá xiên que khoai tây chiên về ăn, cuộc sống thật sự quá nhạt nhẽo.

Đến cả Hàn Tiểu Mai thường ngày thấy Nghiêm Tà như mèo thấy chuột cũng chít chít meo meo tới tặng hắn lễ vật xuất viện - một hộp trứng gà xào rau hẹ tiện lợi.

Hàn Tiểu Mai nói như sau: "Nghe nói anh bị tai nạn, phải nằm viện mấy ngày, em lo lắng anh cơ thể suy nhược, cảm thấy anh cần phải bồi bổ..........."

"................" Nghiêm Tà mặt vô cảm nhìn chằm chằm rau hẹ một lúc lâu, nhẹ nhàng nói: "Cố vấn Lục sẽ hết sức cảm tạ cô."

Hàn Tiểu Mai chẳng hiểu gì, còn rất đắc ý vui vẻ rời đi.

Nghiêm Tà đặt hộp trứng xào rau hẹ lên bàn, định tối nay sẽ giao nó cho cái nồi, ngoài cửa phòng là việc đột nhiên vang lên hai tiếng gõ nhẹ, Cao Phán Thanh đang đứng ngoài cửa, vẻ mặt hơi căng thẳng: "Anh Nghiêm, cục trưởng Lữ tìm anh."

"Ờ," Nghiêm Tà kịp phản ứng: "Việc điều tra rượu thuốc có tiến triển rồi?"

Cao Phán Thanh muốn nói lại thôi, nhìn hành lang sau lưng thấy không có ai, liền trở tay đóng cửa phòng làm việc lại, đi tới bên cạnh Nghiêm Tà, ghé vào tai hắn thì thầm mấy câu.

"Phương Chính Hoằng nói vậy á?" Giây lát sau, Nghiêm Tà thấp giọng hỏi khẽ.

Cao Phán Thanh gật đầu, kể lại đầu đuôi chuyện ngày đó cục trưởng Lữ đích thân thẩm vấn Phương Chính Hoằng, cả chuyện sau khi ra ngoài ông ta bày tỏ tin tưởng Phương Chính Hoằng nữa, lại nói: "Tuy cục trưởng Lữ không tin Phương Chính Hoằng là kẻ tình nghi, nhưng đội trưởng Dư lại phản đối cách làm của cục trưởng Lữ, hai người cãi nhau hồi lâu, cuối cùng cục phó Ngụy phải ra tay giảng hòa, thống nhất kết quả là tạm thời cách chức đội trưởng Phương để điều tra."

Ánh sáng trong mắt Nghiêm Tà hơi lóe lên, đột nhiên hỏi: "Phương Chính Hoằng có phản ứng gì không?"

"Không có."

Nghiêm Tà lại hỏi: "Lúc Phương Chính Hoằng tiếp nhận câu hỏi thì thái độ quyết liệt như vậy, vậy mà đến lúc bị cách chức điều tra lại không có phản ứng gì?"

Cao Phán Thanh cũng hơi nghi ngờ, nhưng vẫn gật đầu khẳng định.

Nghiêm Tà gật đầu, lại hỏi: "Tiếng gió trong Cục bây giờ theo hướng nào?"

"Trời yên biển lặng." Cao Phán Thanh giải thích: "Cục trưởng Lữ muốn khống chế dư luận, chuyện anh trúng độc chỉ có mấy vị thủ trưởng, chủ nhiệm Hoàng của trinh sát kỹ thuật, pháp y Cẩu, cùng với mấy người như anh với Tiểu Mã biết rõ, còn chuyện đội trưởng Phương trở thành đối tượng tình nghi lại càng ít người biết. Hơn nữa, đội trưởng Phương vốn đã tạm thời ngừng công tác do thương tật lâu như vậy rồi, nghỉ một thời gian nữa cũng không ai nghi ngờ gì."

Kết quả xử lý này đều không hề có lợi đối với Nghiêm Tà và đối với toàn bộ chi đội trinh sát hình sự.

"Ok, anh biết rồi." Vẻ mặt Nghiêm Tà bình tĩnh như thường, đứng dậy vỗ vỗ vai anh ta: "Chú đi về trước đi, anh đi tìm cục trưởng Lữ."

Cao Phán Thanh vẫn còn lo âu, nhưng anh đã ở trong Cục thành phố nhiều năm, không giống một cảnh sát hình sự trẻ tuổi như Mã Tường và Hàn Tiểu Mai, hiểu rõ thân phận của mình hiện tại không thể làm gì hơn, chỉ đành gật đầu rời khỏi phòng làm việc.

***

"Ơ, phó đội trưởng Nghiêm," trên hành lang bên ngoài phòng làm việc của cục trưởng, thư ký đúng lúc ôm tài liệu đi ra, đụng phải Nghiêm Tà, liền chỉ chỉ vào phòng làm việc làm động tác gọi điện thoại: "Đang bận đó, vừa nhận được điện thoại của Sở, hay anh đứng đây chờ ít phút?"

Trùng hợp như vậy?

Ánh mắt Nghiêm Tà ngưng tụ chốc lát, sau đó mỉm cười, gật đầu nói: "Không sao, anh đành đứng đây chờ vậy."

Phó đội trưởng Nghiêm vừa đẹp trai, nhà có tiền, lại tốt tính, sự nổi tiếng phủ khắp cục thành phố, thư ký nhiệt tình: "Đứng đây lâu cũng mỏi, hay anh tới chỗ em ngồi một lát cho đỡ mỏi?"

"Không sao, anh vừa lái xe một mạch về đây, đứng thả lỏng gân cốt xíu."

Thư ký cũng không nài nỉ, mỉm cười chào rồi rời đi.

Nghiêm Tà đứng trước khung cửa sổ kính cuối hành lang, ánh nắng chiều cuối thu chiếu rọi trên bức tường trắng, khung cảnh sáng sủa và ấm áp, nhưng đôi mắt ngược sáng của hắn lại sâu không thấy đáy. Hắn nhớ lại những lời của Cao Phán Thanh, Phương Chính Hoằng vứt vật chứng duy nhất là lọ rượu thuốc, nhưng lại không nói ra lý do..............

"Tôi có lý do, tôi không muốn nói."

Có lẽ do quanh năm đắm chìm trong công việc điều tra hình sự mang tới cho Nghiêm Tà giác quan thứ sáu, khiến hắn nhạy bén cảm nhận được một điều từ trong phản ứng kỳ lạ của Phương Chính Hoằng:

Tuy cục trưởng Lữ tin tưởng Phương Chính Hoằng, nhưng Phương Chính Hoằng lại không..........Hoặc là nói cực kỳ không tin cục trưởng Lữ.

Tại sao chứ?

Nghiêm Tà xoa xoa đầu lông mày, thở dài, suy đoán mơ hồ hỗn loạn trong đầu khiến hắn không nắm bắt được manh mối. Là một nhân viên điều tra hình sự, Nghiêm Tà có thói quen không để cho đầu óc mình trống rỗng, đứng một lát hắn mở khóa di động, mở ghi chép khám nghiệm tử


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp