''Ngươi nghe thấy gì chưa. Đội trưởng của ta muốn ta thiêu chết các ngươi.'' Linh Lung quay sang Tuyên Ngạc nói to.
Cánh tay nàng dần dần ấn xuống, quang cầu khổng lồ cũng vì vậy mạnh mẽ đè ép Tuyên ngạc.
''Ầm...'' Gạch đá xung quang Tuyên Ngạc nứt vỡ, hai đôi bàn chân của hắn lún sâu xuống đất.
''Nóng nóng...'' Tuyên Nghi gào thét.
Quần áo của hắn ướt đẫm như vừa mới từ trong ao đi ra. Khuôn mặt uể oải
không còn sức sống như trước. Môi của hắn cũng đã khô nứt. Cảm giác một
cơn gió thổi qua cũng đủ để làm hắn gục ngã.
''Tên khốn khiếp nhà ngươi. Ta sẽ báo cho cha ta diệt cả nhà các ngươi.'' Tuyên Nghi gào thét lớn.
''Ái chà, vẫn còn kêu được.'' Linh Lung tấm tắc nói khẽ.
Linh Lung giơ bàn tay lên...
''Vị bằng hữu này dừng tay.'' Tiếng nói của Mạc đại nhân truyền đến.
Linh Lung có chút nghi hoặc quay sang nhìn đối phương.
''Người này ngươi không thể giết. Giết hắn sẽ có rất nhiều phiền toái tìm đến.'' Mạc đại nhân nhanh chóng lên tiếng.
Hắn nhìn ra được Tuyên Nghi và Tuyên Ngạc đã sức cùng lực kiệt rồi. Hai
người họ cũng chỉ có thể ở đó gồng gánh đến chết mà thôi.
Tuyên Ngạc khổ sở chống đỡ, nghe cầu tình hắn liền mừng rỡ. Hắn còn có ước mộng vĩ đại phía trước, hắn không muốn chết sớm.
''Ta không sợ phiền toái.'' Linh Lung lắc nhẹ đầu cười nói.
''Ngươi không sợ nhưng ta sợ.'' Mạc đại nhân thầm nghĩ.
''Hay là tha cho hắn một mạng. Ta sẽ cho người đến Tuyên gia tìm người đến
chuộc hai người bọn họ.'' Mạc đại nhân vội vã khuyên nhủ.
''Đúng vậy. Chỉ cần người ra giá, Tuyên gia ta nhất định trả được.'' Tuyên Ngạc vội vã lên tiếng.
''Ngươi định lừa ta sao.'' Linh Lung bỏ qua Tuyên Ngạc, ánh mắt nàng trở lên sắc bén nhìn lại Mạc đại nhân.
''Ngươi cũng muốn giống như bọn hắn.'' Linh Lung nói tiếp.
''Vị bằng hữu này...'' Mạc đại nhân có chút e dè nói.
Thấy đàm phán nhanh chóng thất bại, đám người Tuyên gia dưới sức ép của quang cầu, họ nhanh chóng trở nên tuyệt vọng.
''Đời này coi như chấm hết.'' Họ có chung một suy nghĩ.
''Tiểu thư ngài mau chóng ra giải quyết chuyện này. Ngài biết hậu quả khi
Tuyên Nghi chết chứ. Đến khi đó Tuyên gia làm liều thì khổ.'' Mạc đại
nhân chỉ có thể quay sang cầu cứu Tiểu Mỹ. — QUẢNG CÁO —
Tuổi trẻ tính tình táo bạo hắn hiểu rõ. Không nên đi kích thích đối phương
thêm nữa, đối phương làm liều thì ai cũng phải chịu khổ.
Tiểu Mỹ nghe vậy quay sang một bên làm ngơ.
Nếu như bây giờ nàng ra mặt, nhất định sẽ làm mất lòng đám người Dạ Trần.
Nàng tự nhiên sẽ không vì chuyện của tên bại hoại Tuyên Nghi mà làm vậy. Cũng chỉ trách hắn dám nổi sắc tâm với người không lên nổi.
''Tiểu thư...'' Mạc đại nhân thở dài nói.
Hắn có chút đau đầu với tình hình trước mắt.
''Đã vậy để ta kết liễu bọn hắn.'' Linh Lung thấy Tiểu Mỹ đứng về phe mình liền cười nói.
''Còn lời chăn trối gì thì cứ nói ra. Ta cho các ngươi mười hơi thở.'' Linh Lung cất cao giọng nói.
''Cũng đừng nghĩ đến việc sống sót. Dám đụng đến người của ta, các ngươi đều phải chết.'' Linh Lung bá đạo nói.
''Ra tay thì ra tay luôn đi. Ngươi là đàn bàn sao.'' Tuyên Ngạc chấp nhận mệnh nói.
''Phi. Cho dù là ma, ta cũng ám các ngươi suốt đời suốt kiếp.''
''Ta phải đốt ngươi thành tro bụi. Cho ngươi không đủ điều kiện làm ma luôn.''
''Ta phải đốt các ngươi từ dưới mà lên.''
''Tên khốn kiếp dám mắng ta là thái dám. Cả nhà ngươi mới là thái giám.''
Linh Lung chỉ tay mắng to.
Nàng mạnh mẽ hạ tay xuống. Nàng phải cho đám người này chịu kiếp con heo quay.
''Không... cứu mạng.''
''Ta sai rồi...''
''Xin...tha...''
Quang cầu ép xuống làm đám người Tuyên gia thống khổ không thôi. Một đám
người nhanh chóng im bặt không còn nói gì. Cái tay trái của Tuyên Ngạc
cũng chỉ còn một nửa, hắn vẫn đang cắn răng chống đỡ ở đó. — QUẢNG CÁO —
''A a a...'' Tuyên Nghi kêu lên sợ hãi.
Tử vong chậm rãi hàng lâm làm hắn sợ hãi trong chờ đợi không thôi.
Dạ Trần ở phía xa thấy vậy nở nụ cười.
Đám người Tứ Du và Ngũ Kiếm đã quay lưng đi.
Những tiếng thở dài không ngừng vang lên. Nhiều người nhanh chóng rời đi nơi này.
''Đủ rồi.'' Một tiếng nói vang vọng trời cao truyền ra.
Quang cầu khủng bố trong mắt mọi người bị một luồng ma lực bàng bạc nhanh chóng phá tan.
Linh Lung kinh ngạc, nàng ôm ngực lùi lại xuống bên dưới.
Đám người nghe thấy tiếng này vậy vàng quỳ xuống hành lễ.
''Tham kiến Thành chủ đại nhân.'' Mọi người hô to.
Dạ Trần có chút kinh ngạc nhìn lên cao. Linh Lung cũng nhanh chóng đi đến bên cạnh hai người.
''Không giết được bọn hắn rồi.'' Linh Lung có chút buồn bã nói.
''Không sao đâu. Để bọn hắn chịu nỗi đau thể xác cũng được.'' Dạ Trần an ủi nói.
Hắn cũng cảm thấy có chút tiếc nuối.
''Đội trưởng yên tâm. Cho dù bọn hắn còn sống cũng không làm được nam nhân
nữa.'' Linh Lung nháy nháy mắt, nàng tiến lên nói thầm bên tai Dạ Trần.
Thành chủ Giới thành bàn tay khẽ phất. Hai thân ảnh từ dưới đất nhanh chóng bay lên bên cạnh hắn.
''Nhớ kĩ coi như đây là bài học cho Tuyên gia các ngươi. Nơi đây là Giới
thành, không phải thiên hạ của một mình Tuyên gia các ngươi.'' Thành chủ Giới thành trầm trọng nói.
Tuyên Ngạc cắn răng gật đầu.
Tuyên Nghi bên cạnh cúi thấp đầu xuống. Người khác nhìn vào còn tưởng hắn là một xác chết.
''Dạ Ma tên khốn nhà ngươi. Còn có tên đáng băm Quang hệ kia nữa. Các ngươi
chờ đó cho ta. Ta nhất định băm các ngươi thành vạn mảnh.'' Tuyên Nghi
đôi mắt tràn ngập thù hận nghĩ.
Đôi mắt hắn liếc nhìn Lân Diễm ở xa một cái.
''Ngươi nhất định sẽ là của ta là CỦA TA.''
Ngoại trừ hai người trước mắt may mắn sống sót. Đám người Tuyên gia đi cùng
họ đã sớm bị quang cầu ép chết. Đám người nhìn vào không khỏi thở dài
thương tiếc cho đám người Tuyên gia ngã xuống kia.
''Hai người các ngươi đi đi.'' Thành chủ Giới thành khẽ phất nhẹ tay.
Tuyên Ngạc và Tuyên Nghi như lưu tinh bay về phía xa.
''Các ngươi cũng mau chóng giải tán đi.'' Thành chủ Giới thành trầm giọng nói.
Đám người ở dưới không dám nhiều lời liền vắt chân lên cổ chạy đi.
Dạ Trần có chút nhức đầu vì đám người vừa rời đi.
''Ai sẽ xây nhà cho chúng ta đây.'' Dạ Trần thầm nghĩ.
Quang mang dễ chịu nhanh chóng bao phủ lấy hắn và Lân Diễm đã thiếp đi từ lâu.
''Ta sẽ trị liệu vài vết thương nhẹ trước. Chờ hồi phục lại ma lực sẽ chữa trị hoàn toàn cho hai người.'' Linh Lung cười nói.
''Có ngươi ở trong đội thật sự là đỡ mệt.'' Dạ Trần cảm thán nói.
''Đội trưởng ngươi bớt đi. Ngươi coi ta là nha hoàn nhà ngươi sao.'' Linh Lung có chút hờn giận lên tiếng.
''Sau này không làm Diệt Ma Giả nữa. Ngươi đến làm nha hoàn cho ta cũng được. Ta trả công cho ngươi gấp mười lần.'' Dạ Trần cười khẽ nói.
Thấy nàng ta quay mặt sang một bên, Dạ Trần nói tiếp: ''Một trăm lần không hơn nữa nha.''
''Ngươi đi chết đi. Ngươi làm nha hoàn cho ta, ta chả cho ngươi gấp một ngàn
lần, bao luôn chỗ ăn chỗ ở cho ngươi.'' Linh Lung tức giận lên tiếng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT