''Các ngươi có thể đi rồi chứ.'' Trên không truyền lại tiếng nói bình thản của Phi Tuyết.
Thi Cuồng lão tổ thấy tình hình không ổn liền cả gan bước ra nói: ''Các hạ chúng ta...''
''Xoẹt.''
Lão còn chưa dứt lời thì một lưỡi đao mỏng hình bán nguyệt được tạo từ băng nguyên tố chớp mắt lướt qua bên phải Thi Cuồng lão tổ cùng theo đó là
cánh tay phải của lão bị chém bay lên cao.
''...'' Thi Cuồng lão tổ đứng đơ ra đó.
'''Bộp.'' Cánh tay lão rơi xuống mặt đất, lưỡi đao mỏng bằng băng cũng theo đó mà biến mất.
Liếc nhìn cánh tay đã rời khỏi thân mình, Thi Cuồng lão tổ ngây người, miệng lão không ngừng run rẩy. Đám người liên quân còn đang tức giận, bàn tán xôn xao định đứng ra nói chuyện với nàng nhưng vừa nhìn thấy hình ảnh
vừa rồi. Bọn họ liền câm như hến. Nhiều người không tự chủ sờ cái cổ
trên đầu của mình.
''May vẫn còn nguyên.''
''Như vậy chúng ta không làm phiền các hạ nữa.'' Huyền Diệm lão tổ chắp tay cung kính
nói. Nói xong hắn quay đầu nhìn sang đám người quát: ''Còn không mau
đi.''
Lão nhận ra một điều trước mắt. Băng gia, họ căn bản không thể ăn.
Đám người liên quân thấp thỏm, lo lắng, bất an chỉ chờ mệnh lệnh rút quân
mà thôi, Họ sợ, không phải sợ hãi chiến đấu mà là sợ không biết lúc nào
mình sẽ chết. Cho nên nghe Huyền Diệm lão tổ nói vậy, họ đâu còn nhịn
được nữa. Khuôn mặt mừng như điên nhanh chóng chạy đi khỏi cái nơi đất
lành chim không thèm ị này.
Phi Tuyết ở trên nhìn đám người liên
quân tan ra trong nháy mắt. Ở dưới lớp áo choàng nàng không khỏi nở nụ
cười. Nàng lịch duyệt nhiều năm tự nhiên hiểu rõ tính cách và hành vi
của mấy đại gia tộc này. Họ chưa nhìn thấy quan tài nhất định sẽ không
từ bỏ ý đồ. Chỉ có giết cho bọn họ sợ hãi, giết cho bọn họ run rẩy thì
họ mới ngoan ngoãn cụp đuôi làm người.
Các siêu cấp ma giả còn
lại trước khi đi không khỏi thi lễ với Phi tuyết một cái. Họ lấy nó như
là một lí do phải tôn trọng cường giả, chứ thực chất họ sợ Phi Tuyết sẽ
ra tay giết họ mà thôi.
Thi Cuồng lão tổ cũng không dám hó hé lời nào nữa. Dưới sự che chở của cả đám tộc nhân, lão liền nhanh chóng đi
mất, rời xa nơi thị phi này.
Đi được không bao xa một tiếng nói
truyền vào tai bọn họ: ''Trong vòng mười năm, ta sẽ bảo vệ Băng gia. Các ngươi lên biết mình phải làm gì?''
Đám người đi xa không dám chậm trễ liền gật đầu thật nhanh.
Lần này bọn họ thảm. Mỗi gia tộc đều mất đi một vị siêu cấp, hoàng thất
càng là ba người bị diệt sát. Không đạt được mục đích còn hao binh tổn
tướng. Thật là xui xẻo.
Nhiều người oán hận, tức giận dậm chân phi nhanh về gia tộc dưỡng thương.
— QUẢNG CÁO —
Ở Băng gia.
Ba người Dạ Trần thở dài nhẹ nhõm.
''Cuối cùng cũng làm xong.'' Dạ Trần khẽ nói. Hắn quay sang nhìn Tuyết tỷ.
Phi Tuyết hiểu ý liền phất tay. Một cái xác hiện ra trước mặt mọi người là Băng Vũ.
Băng Ánh Nhi còn đang giận dỗi Dạ Trần, nàng còn đang nghĩ phải xử hắn như
nào đây thì bị hành động bá đạo của Phi Tuyết gây chú ý. Nhìn bóng người vừa xuất hiện, Băng Ánh Nhi không khỏi sững sờ.
Đám người Băng gia nhìn thấy gia chủ đã thật sự chết không khỏi buồn rầu.
Họ nhanh chóng quỳ xuống làm lễ. Diệp Ngọc nhanh chóng tiến lên ôm phu
quân đã ra đi thật xa của mình vào lòng, nước mắt không ngừng chảy ra.
Băng Ngọc và đại trưởng lão đi đến quỳ xuống bên cạnh Băng Vũ. Nhìn cha mình như vậy Băng Ngọc không khỏi sợ hãi mà khóc lên.
Dạ Trần tiến đến vỗ vai Băng Ánh Nhi. Hắn cũng không biết mình lên nói gì
vào lúc này. Cũng chỉ có thể để muội muội của mình dựa vào mình, an ủi
nàng cho đỡ buồn mà thôi.
Dựa vào Dạ Trần, Băng Ánh Nhi cảm nhận được an toàn gần một năm nay chưa hề có liền không khỏi khóc lớn lên.
Đầu Dạ Trần liền to ra. Cái này cũng không được. Hắn nhanh chóng nghĩ.
''Lúc cần chàng thông minh thì chàng lại ngu dốt.'' Lân Diễm ở một bên chỉ có thể lắc đầu thở dài. Lúc này, nàng cũng không cần đối đầu với Băng Ánh
Nhi nữa. Dù sao Dạ Trần của nàng cùng Băng Ánh Nhi rất nhanh sẽ lại tách ra. Có khi không bao giờ gặp lại nữa.
Phi Tuyết ở một bên vẫn bình thản như vậy. Đối với nàng tràng cảnh này đã xem không biết bao nhiêu lần.
Hai mắt Dạ Trần đột nhiên toả sáng nhưng nhìn sang Lân Diễm lại có chút xoắn xuýt khó quyết. ''Kệ đi.'' Dạ Trần cắn răng.
''Lân Diễm nàng qua đây.'' Dạ Trần mỉm cười khó coi nhìn Lân Diễm.
Lân Diễm nghe hắn nói có chút nhíu mày. Mặc dù không biết hắn định làm gì
nhưng nhìn khuôn mặt Dạ Trần như vậy nhất định không phải chuyện tốt.
Nàng trong đầu không ngừng niệm không nên đến nhưng nàng vẫn không tự
chủ được mà đi đến.
''Lân Diễm nàng ôm lấy Ánh Nhi đi.'' Dạ Trần nói với Lân Diễm ở bên cạnh.
— QUẢNG CÁO —
''Ta.'' Lẫn Diễm kinh ngạc chỉ ngón tay vào mình.
Trong lòng Dạ trần, Băng Ánh Nhi đang thương tâm khóc nhưng nghe được Dạ Trần nói như vậy không khỏi sững sờ.
Dạ Trần thấy Ánh Nhi không còn khóc nữa liền biết quyết định khó khăn của
mình đã đúng. Hắn quyết liệt gật đầu. Tay trái liền kéo Lân Diễm ngồi
xuống. Tay phải còn lại nhanh chóng chuyển băng Ánh Nhi cho nàng.
Hai người Lân Diễm và Băng Ánh Nhi sững sờ nhìn nhau, chớp chớp mắt không
hiểu. ''Chuyện gì thế này.'' Hai người hiếm khi đồng thời nghĩ.
Thấy Băng Ánh Nhi không còn thương tâm khóc nữa. Dạ Trần biết mình đã làm
đúng. Không khỏi đứng dậy thở dài đi đến bên cạnh Phi Tuyết. Để lại hai
dấu hỏi chấm thật lớn trong đầu hai người Lân Diễm và Băng Ánh Nhi.
''Lân Diễm. Nàng cứ tự nhiên.'' Dạ Trần cười mỉm khoé miệng nói với Lân Diễm.
''Nhớ nhẹ nhàng thôi nha.'' Dạ Trần nói tiếp với nàng.
Lân Diễm mắt mở to nhìn hắn. Còn chưa chờ nàng lên tiếng, Dạ Trần đã nói
với Băng Ánh Nhi: ''Muội muội an tâm. Ca đã nói với Diễm Nhi nhất định
sẽ nhẹ nhàng.''
Thấy mình nhắc nhở đã đủ. Dạ Trần xoay người,
bóng hình có chút cơ đơn nhanh chóng đi đến chỗ đại trưởng lão. Hắn
không muốn nhìn thấy cảnh đó. Mặc dù hắn rất thích nhưng trong tâm nói
hắn không được làm như vậy.
Lân Diễm không hiểu nói: ''Chàng ấy làm gì vậy.''
''Ta cũng không biết ca ca định làm gì.'' Băng Ánh Nhi nằm tong lòng Lân Diễm nói.
''Hay là tách ra. Nhìn không được tốt cho lắm.'' Băng Ánh Nhi xấu hổ nói
tiếp. ''Ca ca thật là. Sao lại để hai nữ đi ôm nhau chứ.'' Nàng trong
lòng thầm trách Dạ Trần. Thế nhưng Dạ Trần trong lòng đang thầm chúc
phúc cho hai người đây.
''Không được. Chàng ấy bảo chúng ta làm
vậy nhất định có lí do.'' Lân Diễm quả quyết nói. Không cần suy nghĩ
liền bác bỏ ý kiến của Băng Ánh Nhi.
''Không thấy chàng ấy hay quay lại nhìn chúng ta sao.'' Nàng nhanh chóng nói tiếp.
Băng Ánh Nhi thấy vậy chỉ có thể gật đầu. Mặc kệ giữa ban ngày cho Lân Diễm ôm mình.
Nhiều người Băng gia dùng ánh mắt quái lại nhìn hai người như hiểu ra gì đó gật đầu mỉm cười. Hai người thấy vậy mặt đỏ lên.
Phi Tuyết cũng không biết Dạ Trần trong hồ lô đang bán cái gì nữa.
— QUẢNG CÁO —
Nếu biết họ nhất định sẽ tức chết cho coi.
''Đại trưởng lão.'' Dạ Trần mỉm cười chào hỏi đại trưởng lão đang xử lí mọi việc nhanh chóng cần làm.
Đại trưởng lão thấy hắn liền mỉm cười. Nhờ hắn Băng gia mới có thể thoát
nguy. Trong mười năm họ không cần lo lắng gì cả. Chỉ cần cố gắng bồi
dưỡng ra siêu cấp ma giả là được. Mười năm Băng gia họ có đủ tự tin.
''Tiểu tử ngươi cần gì sao.'' Đại trưởng lão mỉm cười nói với hắn.
''Hôm nay không phải là ngày Băng gia kiểm trắc thiên phú sao.'' Dạ Trần nói ra mục đích của mình.
Nghe hắn nói, đại tưởng lão liền hiểu ra ngay mục đích của hắn. ''Dạ Trần
hắn năm nay cũng đủ tám tuổi à. mà không đủ cũng không sao còn có trận
pháp giúp nha nhưng mà...'' Đại trưởng lão nhíu mày trầm tư. Lão liếc
nhìn từ xa Phi Tuyết miệng lẩm bẩm: ''Vị này mạnh mẽ như vậy. không biết có thứ đó không nhỉ.''
''Đại trưởng lão.'' Dạ Trần lên tiếng gọi
Đại trưởng lão khuôn mặt có chút khó coi nói với hắn: ''Tiểu tử không phải
ta không giúp ngươi. Chỉ là trận pháp trong trận chiến đã hao tổn hết ma năng. Sợ là không thức tỉnh luôn được. Hay là ta giúp ngươi tìm luyện
khí sư để hắn giúp ngươi thức tỉnh. Mặc dù không an toàn bằng trận pháp
Băng gia những cũng không quá nguy hiểm.''
Trận pháp càng mạnh
thức tỉnh liền càng dễ. Luyện khí sư nhiều khi một thân một mình, đâu
thể có mang theo đại trận lớn như Băng gia bên mình được.
''Nếu có ma nguyên liền tốt.'' Đại trưởng lão thở dài nói.
''Ma nguyên.'' Dạ Trần đang cảm thấy nuối tiếc liền nghe lão nói vậy không khỏi lên tinh thần.
''Đúng vậy. Ma nguyên chính là bảo vật được hình thành bởi thiên địa do nguyên tố thuần khiết tụ tập lại mà tạo do. Ma nguyên ẩn chứa một lượng nguyên tố vô cùng to lớn và mạnh mẽ. Chỉ cần để trận pháp hấp thu một ít
nguyên tố trong ma nguyên là có thể đủ cho ngươi thức tỉnh rồi. Tiếc là
Băng gia sớm đã không còn ma nguyên.'' Đại trưởng lão nói.
Ma
nguyên chính là bảo vật vô giá khi tu luyện ma lực. Kể cả trong chiến
đấu, ma nguyên cũng vô cùng quan trọng, có thể tăng nhanh tốc độ hồi
phục ma lực cho bản thân chẳng khác gì đạt được vô hạn ma lực cả, đánh
không biết gì là mệt.
Tất nhiên nhanh được bao nhiêu còn tuỳ
thuộc vào người sử dụng nó. Một ma nguyên mang nhiều lợi ích như vậy,
tất nhiên sẽ không ai mang ra bán cả mà để dùng cho chính mình. Băng gia họ cũng có nhưng đã dùng hết từ lâu rồi. Một viên ma nguyên có thể dễ
dàng đổi một trăm triệu tử kim. Đây là cái giá thấp nhất mà nhiều gia
tộc không dám chi.
''Là thứ này.'' Nói xong, Dạ Trần trong tay
liền xuất hiện một viên đá màu tím lấp lánh quang mang. Bên trong viên
đá tồn tại một luồng sức mạnh nguyên tố thần bí, không ngừng toả ra như
muốn nuốt trọn tất cả mọi người xung quanh.
''Là ma nguyên.'' Đại trưởng lão kinh ngạc bật thốt lên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT