''Không tệ, Băng Tịnh qua. Thiên phú cấp Thiên tài.'' Nhân viên kiểm trắc vui vẻ nói.
Băng Tinh là một cô nương dáng người xinh xắn, đôi má hồng hồng trông thật
đáng yêu. Nghe nhân viên nói như vậy khuôn mặt nàng đỏ lên vì kích động. Thiên phú cấp thiên tài sau này nàng nhất định giúp đỡ được nhiều cho
tiểu thư.
''Mới khởi đầu mà không tệ.'' Ở bên dưới một vị mặc áo bào trưởng lão râu để dài nói.
''Tam trưởng lão nói không sai. Tiếp đến thật làm người chờ mong.'' Mọi người xung quanh cũng có chút kích động vui vẻ gật đầu. Ở gia tộc cấp thiên
tài thế nhưng cũng rất hiếm. Những đứa trẻ này càng mạnh sao này gia tộc càng phát triển, bọn hắn cũng được nhờ đôi chút.
Băng Vũ cùng với phu nhân của mình ở trên chủ vị mặc dù không thể hiện nhiều nhưng khuôn mặt hai người rất là vui vẻ.
Đại trưởng lão ở trên đài cũng gật đầu mỉm cười. ''Cứ thế mà phát huy tiến lên.'' Lão trong đầu thầm nghĩ.
Dưới những ánh mắt chăm chú hâm mộ nhìn mình. Băng Tịnh xấu hổ đi xuống.
''Ta mà được như Tịnh tỷ là tốt rồi.'' Một bé gái nói.
''Đúng vậy nha.''
''Tinh tỷ tương lai sau này không phải nghĩ rồi.'' Một đám lại bàn tán xôn
xao. Bọn họ cũng chỉ có cách này làm giảm sự căng thẳng trong lòng mà
thôi.
Băng Tịnh ở một bên nghe vậy chỉ có thể xấu hổ cúi đầu.
''Mọi người im lặng. Kiểm trắc thiên phú thế nhưng vẫn còn tiếp diễn. Tịnh
nhi về bên này, nhầm hàng rồi.'' Một giọng nói dễ thương nhưng có chút
lạnh vang lên.
Bọn trẻ nghe thấy tiếng này liền rụt cổ im lặng.
Có đứa trẻ muốn liếc mắt lên nhìn nhưng hồi lâu không dám. Bóng ma trong lòng bọn họ thế nhưng vẫn còn đó. — QUẢNG CÁO —
''Ánh Nhi.'' Băng Tịnh mỉm cười quay đầu nhìn nàng. Nàng cũng nhìn xung quanh đôi mắt đảo quanh thấy những người bên cạnh thật lạ.
''Qua đây.'' Băng Ánh Nhi có chút bất đắc dĩ nói.
''Ừ.'' Băng Tịnh xấu hổ mắt hồng hồng bước chân nhanh chóng đi đến về hàng ngũ của mình.
Băng Ánh Nhi dạo gần đây thế nhưng rất đáng sợ. Ngày trước bọn họ bắt nạt
nàng thành quen. Thấy không có Dạ Trần bên cạnh, bọn họ tất nhiên muốn
tìm nàng trêu đùa chỉ là nửa năm trước:
''Rắc.''
''A a a...'' Một tiếng gãy xương vang lên. Một bé gái dễ thương đang vặn gãy tay một thiếu niên tầm mười tuổi cao lớn hơn.
''Băng Anh Nhi thả ta ra. Hu hu hu...'' Thiếu niên đó run run miệng nói. Do không chịu được đau hắn liền khóc toáng lên.
Nhưng đứa trẻ thấy vậy. Khuôn mặt biến sắc, nhiều đứa không chịu được áp lực mắt đã đỏ hồng nước mắt tuôn rơi.
''Băng Ánh Nhi chúng ta là người cùng tộc sao ngươi lại ác như vậy.'' Một đứa
bé không biết lấy đâu ra dũng khí đứng ra mắng người đã gây ra chuyện
vừa rồi.
''Đúng vậy ngươi là ác ma.''
''Ta sau này sẽ không chơi với ngươi nữa.''
''Mọi ngươi cách xa Băng Ánh Nhi ra. Nàng là người xấu đó.'' Một đám vừa uỷ
khuất, sợ hãi, khóc lóc thấy có người lên tiếng liền đứng ra liên minh
thảo phạt Băng Ánh Nhi.
''Hay là chúng ta thôi đi.'' Một đứa bẻ rụt rè ở trong đám người sợ hãi nói.
''Băng Tịnh ngươi thật nhát gan. Ngươi tin chúng ta không chơi với ngươi nữa
không?'' Thấy mọi người nói vậy. Băng Tịnh sợ hãi đôi mắt đỏ lên.
''Thật là nhát gan. Tránh xa ta ra đừng làm bẩn áo ta.'' Một đứa trẻ khác du Băng Tịnh sang một bên.
— QUẢNG CÁO —
Mọi người ở xung quanh cũng dữ khoảng cách với nàng. Băng Tịnh vẫn còn nhỏ
sao chịu được như vậy nước mắt không ngừng rơi đầy khuôn mặt bé nhỏ đáng yêu.
Ở đối diện Băng Ánh Nhi thấy vậy. Không nói gì mà từ từ
bước lên đứng trước người đầu tiên dám bước ra. Cánh tay nâng lên một
bạt tay đánh trúng mặt đồi phương.
''Bốp.'' Một tiếng giòn giã vang lên. Thiếu niên đứng ra có chút ngẩn người. Nhanh chóng hắn nổi giận lên.
''Ngươi...''
''Ngươi muốn cút khỏi Băng gia.'' Thiếu niên còn chưa nói xong Băng Ánh Nhi đã tiếp lời.
Nghe vậy thiếu niên không khỏi sửng sốt. Nhìn kĩ người đứng trước mặt. Hắn
quên à không mà là tất cả bọn hắn đều quên một thân phận khác của nàng.
Nàng ngoại trừ là cái đuôi theo sau Dạ Trần còn là nhị tiểu thư của Băng gia.
Đám trẻ xung quanh hắn cũng không khác là bao. Nhanh chóng
cúi đầu xuống không dám nhìn. Bọn họ đã ý thức được mình sai lầm lớn
rồi. Bọn họ mặc dù còn bé thế nhưng không ngốc. Ở gia tộc lớn như họ
chuyện gì mà chưa gặp qua, chưa ăn thịt heo nhưng cũng xem qua heo chạy. Ngày trước bọn họ quá chú ý vào Dạ Trần mà quên mất sự hiện diện của
nàng. Coi nàng như một người vô hình chỉ biết đi theo người khác. Nhưng
nghĩ lại thân phận của nàng liền có chút đáng sợ. Cô gái nho trước mắt
này chỉ cần một câu nói có thể làm cho đám nhóc bọn họ lên voi xuống chó xuất đời không đứng dậy được.
''Ngươi chuẩn bị ra khỏi Băng gia
đi.'' Nhìn đám trẻ sợ hãi không dám ngẩng đầu lên, Băng Ánh Nhi có chút
kích động nói. Nàng nói xong cũng không biết vì sao chính mình lại làm
như vậy. Cứ như có thứ gì đó đang khơi dậy một phần ác bên trong nàng
thức tỉnh.
Thiếu niên kia nghe vậy có chút ngây ngốc, khuôn mắt
toát lên sợ hãi. Hắn biết một khi mình bị khai trừ khỏi Băng gia cuộc
đời mình sẽ chấm hết. Cho dù hắn có thiên phú nhưng cũng cần phải có thế lực lớn chống lưng và cung cấp tài nguyên à.
''Phải làm gì đó'' Bản thân nói cho hắn biết.
Hắn lắp bắp đang định mở miệng nhưng đã thấy Băng Ánh Nhi nhẹ nhàng đi qua người mình.
''Ngươi từ giờ đi theo ta.'' Ngón tay nhỏ bé của Băng Ánh Nhi chỉ vào Băng Tịnh.
Băng Tịnh còn đang khóc không biết phải làm sao liền nghe thấy tiếng nói còn chăm chú nhìn mình. Nàng bối rối ngẩng đầu lên nhìn vị tiểu thư trước
mắt. ''Nàng nói chắc là ta rồi.'' Băng Tinh lo lắng sợ hãi nghĩ.
''Ta...'' Nàng miệng nhỏ lẩm bẩm nói.
''Không sai. Từ giờ đi theo ta là được. Ngươi tên Băng Tịnh nhỉ.''
''Ừ. Ta tên Băng Tinh. Ánh...không, nhị tiểu thư đúng vậy.'' Băng Tịnh có chút khó khăn chưa bắt kịp tình hình nói. — QUẢNG CÁO —
''Sau này ta sẽ gọi ngươi là Tịnh nhi.''
''Vâng.''
''Đi theo ta.''
''Vâng.'' Thấy nàng còn sợ hãi như vậy. Băng Ánh Nhi chỉ có thể cho nàng đi theo. Tình cảm thì dần dần bồi dưỡng.
''Các ngươi ai đi theo ta thì tiến đến.'' Băng Ánh Nhi quay đầu nói với đám trẻ kia.
Một đám nhìn nhau. Rất lâu mới có một người đi lên nhưng vì vậy mà nhiều người khác cũng dần đi lên theo.
''Tốt. Ta nhớ các ngươi. Thứ này ta cho các ngươi. Sao này có lệnh của ta thì
phải đến.'' Nàng ném cho bọn hắn một túi kim tệ liền dẫn Băng Tịnh rời
đi. Bọn trẻ vừa lên thấy vậy liền mừng rỡ.
''Chúng ta nhất định.'' Một đám đồng thanh hô lớn.
''Các ngươi biết phải làm gì rồi đấy.'' Trong bóng tối, tiếng của đại trưởng lão Băng gia vang lên.
Bọn họ vẫn luôn theo dõi nhất cử nhất động của những người tương lai thừa kế của gia tộc này.
''Nhị tiểu thư trước đây hay sợ hãi, nhút nhát. Ai ngờ bây giờ lại như vậy.'' Một người trong đó nói.
''Lão tam bớt phí lời. Là người của gia tộc khó mà thoát khỏi vòng xoáy này.''
''Ngươi lão nhị mới thừa lời.''
Còn nơi khác Băng Tịnh thấy Băng Ánh Nhi đánh gãy tay người khác còn tưởng
nàng đáng sợ như ma quỷ. Ai ngờ vừa vô phòng Ánh Nhi lại đối tốt với
nàng như vậy. Cho nàng rất nhiều đồ, rất quan tâm nàng, Băng Tịnh cứ như vậy lên thuyền giặc. Đôi tỷ muội tốt được sinh ra từ đây.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT