Một thân ảnh cô
đơn ngồi giữa trời đông lạnh giá tuyết đang rơi, y khẽ ngẩng đầu nhìn
lên tấm màn đen đã che đi cảnh sắc lung linh vốn có trên bầu trời vô tận để mặc tuyết lạnh rơi trên gương mặt thất thần.
Đối diện cách đó không xa, hai thân ảnh thở dài bất lực nhìn nhau.
''Cái này... Tứ Du huynh đệ sao lại sầu mi khổ kiếm lặng lẽ ngồi đó cảm thán
như vậy?'' Thanh Bình mắt nhìn Tứ Du không hiểu thấu liền quay sang hỏi
Ngũ Kiếm bên cạnh.
Bọn họ đã đứng đây được hai canh giờ rồi, hết
nhìn Tứ Du than ngắn thở dài lại nhìn y ngẩng đầu ngắm bầu trời một màu
hắc sắc như thiên ma đang há ra miệng tối muốn hút đi linh hồn của bọn
họ vào hắc uyên không thấy điểm cuối cùng kia!
''Mặc dù ta tên
Ngũ Kiếm nhưng cũng không hiểu khổ kiếm là gì? Ngươi... đừng có hỏi ta
cho thêm phiền!'' Ngũ Kiếm lắc đầu đáp lại.
Chính hắn cũng đâu biết được người ta đang nghĩ về chuyện gì!
Chỉ là thấy Tứ Du và Dạ Trần mãi không vào bên trong liền hiếu kì đi ra
xem, ai ngờ Dạ Trần không thấy đâu, chỉ thấy người còn lại như oán phụ
phòng khuê ngồi đó ai oán thở dài.
''Chậc chậc, ngươi xem... Tứ
Du huynh đệ mỹ mạo không hề thua kém đệ nhất mỹ nam Phan Phượng trên đời à. Cho hắn thêm vài năm nữa rèn luyện không phải là hạc trong bầy gà,
kết hợp một thân chính khí với anh tuấn tiêu sái có khi thắng cả đệ nhất mỹ nhân đương thời Vệ Thiên nữ thần cũng nên!'' Càng đánh giá khuôn nét của đối phương, Thanh Bình càng cảm thán không thôi.
Nếu như hắn có một phần mỹ mạo của Tứ Du, nửa đời sau này cần gì phải lo lắng bên
người không có mỹ nữ bầu bạn, phất tay một cái là có mỹ nữ không tự chủ
được mà lao vào vòng tay rộng lớn của hắn đòi ôm ấp an ủi à, quá đáng
tiếc quá đáng tiếc.. ông trời không cho ai tất cả đúng là không sai!
''...'' Nhìn nét mặt hướng tới của y đã lộ hết ra ngoài, Ngũ Kiếm có chút khinh thường nhìn lại.
Đệ nhất mỹ nam gì đó thì không cần bàn tới, sớm muộn gì cũng sẽ có người
đi lên đoạt vị nhưng đệ nhất mỹ nhân đương thời Vệ Thiên tuyệt đối không ai có thể đánh bại được, nữ nhân hoàn hảo đó được người đời xưng tụng
là nữ thần vạn năm mới có một người à. Mỹ mạo tuyệt thế vô song đã sớm
vang danh khắp cả đại lục không ai không biết đến, một nam nhân cho dù
tuấn tú đến đâu đi nữa cũng không thoát khỏi được sự thô cứng trời sinh, sao có thể so sánh với vẻ đẹp mềm mại uyển chuyển của nữ nhân được!
''Ngươi nhìn ta bằng ánh mắt đó là có ý gì?'' Liếc thấy Ngũ Kiếm khinh thị
không tin tưởng lời mình vừa nói, Thanh Bình một thân kinh nghiệm đầy
mình chưa bao giờ duyệt sai người liền sinh ra bất mãn.
''Ngũ
Kiếm ngươi đừng có quên ''Thiên hạ vi sắc, giai nam thắng nữ'' Vũ tộc
nổi tiếng với sắc đẹp không phải là nam nhân thắng nữ nhân đó sao?''
Thanh Bình hùng hồn đáp trả, máu đã dồn lên khuôn mặt hết luôn rồi.
Trong thiên hạ so về sự mềm mại uyển chuyển đích thực nữ nhân đánh bại hoàn toàn nam nhân. Nhưng so về sắc đẹp thì chưa chắc à!
Có thể nói trên đời riêng về sắc đẹp nữ không đuổi kịp nam, lấy phượng
hoàng khổng tước so sánh, không phải con đực luôn có bộ lông đẹp hơn con cái sao, con cái thì sao, không phải là thấp bé, màu sắc nhạt nhẽo,
không cần so sánh cũng biết thắng thua. Đấy là nói về chủng tộc cao quý
có chút không rõ, vậy lấy gà tộc thấp kém so sánh đi, không phải con đực vẫn đẹp hơn sao?
Nói về nhân tộc, không phải nữ nhân xinh đẹp
được sinh ra là để cho nam nhân thiên hạ ngắm nhìn sao? Nữ nhân cầu kì
son phấn, chăm chú trang điểm không phải là để cho mình trở lên xinh đẹp trong mắt nam nhân sao? Khí khái ảnh hưởng rất nhiều đến vẻ đẹp, nữ đã
thua một bậc, mỹ mạo chưa phân nhưng nam nhân đã chiếm trước được thượng phong. Cho nên, đệ nhất mỹ nhân Vệ Thiên so về sắc đẹp chưa chắc thắng
được đệ nhất mỹ nam Tứ Du tương lai đâu!
''Ngũ Kiếm, ta với ngươi cá cược đi. Đại hội mỹ sắc lần sau nếu như Tứ Du thắng, ngươi làm nha
hoàn cho ta một năm!'' Không chịu khuất phục, Thanh Bình tự tin ngút
trời đưa ra chiến thư.
''Nha hoàn? Đầu óc ngươi có vấn đề sao!'' Nghe đối phương thét to, Ngũ Kiếm liền trợn tròn mắt lên tiếng chất vấn.
Mẹ kiếp, từ khi nào hắn trở thành nữ nhân trong mắt người ta rồi?
''Nữ có thể giả nam, ngươi không thể giả nữ sao?'' Nhìn là hiểu Ngũ Kiếm
đang nghĩ gì, Thanh Bình nhếch lên khóe miệng đưa ra lời thách thức
không hề nhẹ với một nam nhân chân chính như Ngũ Kiếm.
''...'' Ngũ Kiếm đôi mắt nhìn chăm chăm vào Thanh Bình, người đang khiêu khích đối chọi một cách thẳng thắn với bản thân.
Từ lúc Ngũ Kiếm hắn được sinh ra trên đời trước khi gặp được đám người Dạ
Trần, đều là một thân một mình hào khí ngút trời không sợ chết tiến lên
phía trước. Bao nhiêu năm trời trải qua bao nhiêu gian khổ, khó khăn
cũng không chịu lùi một bước nào, cho dù gặp phải tử kiếp, phải đứng
trước bờ vực sinh tử cũng là một đường giết ra. Rèn ra một thân khí thế
sắc bén như kiếm trong tay, kẻ khác nhìn vào cũng phải nhún nhường ba
phần. Hôm nay có người cả gan đưa ra lời thách thức liên quan đến anh
danh một đời, hắn sao có thể chùn bước được!
''Không phải chỉ là
nam giả nữ trang một năm thôi sao. Ta chấp nhận và ngược lại, nếu như Vệ Thiên thắng, ngươi cũng phải làm nha hoàn cho ta một năm!'' Ngũ Kiếm
thần tình nghiêm túc, trầm giọng đưa ra điều kiện công bằng cho cả hai
bên.
''Được!'' Không chút do dự, Thanh Bình cười to đáp lại.
''BẶP!'' Hai người vỗ mạnh vào tay nhau cùng hét lớn: ''Quân tử nhất ngôn!''
''...'' Nói xong, Ngũ Kiếm và Thanh Bình dùng ánh mắt sắc bén nhìn nhau.
''Ha ha ha...'' Rất nhanh tiếng cười to sảng khoái vang vọng cả hang động lạnh lẽo.
Ngoài kia, Tứ Du có nhận ra hai người đang nói chuyện gì đó rất là vui vẻ
nhưng cũng không để ý lắm. Hắn ánh mắt hướng về phương xa như đang mong
chờ điều gì đó sẽ xuất hiện ở ngay trước mắt!
''Hử!'' Màn đêm khẽ động như bị ai đó vô tình đánh tan sang một bên, một thân ảnh toàn thân tuyết trắng cõng một tấm gỗ lớn trên lưng mãnh mẽ xuyên qua màn đêm rồi một mạch chạy thẳng về chỗ Tứ Du.
Tứ Du ánh mắt khẽ nhíu, không ngừng đánh giá đồ vật mới xuất hiện.
''Đây không phải là Tiểu Hổ, sủng thú của Dạ Trần sao?''
Ngày thường đối phương luôn rúc trong người Dạ Trần, mặc dù trước đó thể
hiện ra cũng không tệ lắm nhưng Tứ Du vẫn không cho rằng đối phương là
một linh thú mạnh mẽ sinh ra để chiến đấu!
''Mau đến đây!'' Tiểu
Hổ xuất hiện nhưng Dạ Trần lại không có ở bên cạnh như vậy xem ra y nhất định đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì rồi, Tứ Du thất kinh liền gọi
Tiểu Hổ mau đến, hắn cũng đứng dậy mau chóng đi lên đón tiếp đối phương.
''Có chuyện rồi!'' Ngũ Kiếm và Thanh Bình cũng không chậm trễ, ngay khi phát hiện xung quanh có điều khác thường, hai người liền vội đi ra quan sát
tình hình.
''Đây không phải là Linh Thú của Dạ Trần sao? Hắn ta
đâu rồi!'' Linh Thú luôn đi theo bên người chủ nhân của nó, lúc này lại
không thấy Dạ Trần ở bên cạnh, hai người không khác Tứ Du là bao vội đi
lên tiếp đón đối phương cũng không quên tản đi xem xét một vòng tình
hình nơi đây.
''Là Lân Diễm, không thể nào...!'' Nhìn thấy thân ảnh xinh đẹp nằm trên lưng Tiểu Hổ, Tứ Du liền kinh ngạc kêu lên.
Chiến lực mạnh nhất trong đội bị thương, không cần nghĩ cũng biết bên phía Dạ Trần nhất định có chuyện lớn xảy ra, hơn nữa còn là chuyện xấu!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT