''Nói đi, tại sao ngươi lại muốn hợp tác với ta?'' Chào hỏi đã đủ, Dạ Trần vào thẳng vấn đề chính.
''Đừng nói với ta, vì không đánh lại chúng ta lúc này cho nên... ngươi ''tức cảnh sinh tình'' thay đổi chủ ý!'' Hắn ánh mắt lấp lánh lên tinh quang, nhìn đối phương bằng ánh mắt tràn đầy ẩn ý.
''Có phải ngươi đang rất hối hận, khi đi chỉ đi có một mình không mang theo lũ đầu trâu mặt ngựa. Để rồi bị ta dùng số lượng áp chế?'' Dạ Trần lên tiếng hỏi dò đối phương nhưng thanh âm chắc chắn của hắn như đang châm chọc người trước mắt.
Hắn phải xem, người trước mắt có thể chịu đến mức nào!
Tứ Du ở bên cạnh không đếm xỉa tới. Hắn vô lo vô nghĩ sử dụng dụng cụ pha trà mà đối phương lấy ra từ trước, từng động tác thành thạo như có rất nhiều kinh nghiệm trong chuyện này.
May mắn, nước sôi Tuyên Nghi đã chuẩn bị từ trước nên cũng không tốn nhiều thời gian cho việc đun nước.
''Gào gào!'' Tiểu Hổ nhảy tưng tưng trong lòng hắn, ánh mắt vô cùng thích thú nhìn đồ vật mới lạ trước mắt.
''Bình tĩnh, tí ta châm cho ngươi một chén!'' Tứ Du thấy nó như vậy liền cười nói.
Đối diện, Tuyên Nghi mặt lạnh như sương, thần tình chăm chú nhìn vào thân ảnh chuyên khích vào lòng kiên nhẫn của mình ở ngay trước mắt.
Đúng như những gì Dạ Ma vừa nói, hắn chính vì thấy không thể đánh lại đám người trước mắt cho nên mới nghĩ ra chủ ý này. Mà hắn cũng không phải chỉ nói cho vui không, trong lòng đích thật có ý nghĩ muốn liên thủ với Dạ Ma cùng đánh Ma Đồ. Nhưng cũng từ chuyện này mà hắn mới rút ra được một bài học quý giá, mặt dày mới là thiên hạ vô địch và con người trước mắt không hề dễ đối phó một chút nào.
Hắn ta có thể bỏ qua mọi thứ, những thứ cao siêu trong mắt người đời, những tục lệ trói buộc các Đại gia tộc như Tuyên gia hắn trong mắt đối phương vô cùng bình thường rồi chuyển thành tầm thường vô vị, không đáng để tâm tới.
Người không bị thứ gì ràng buộc dễ đối phó sao? Rốt cuộc điểm yếu của đối phương nằm ở chỗ nào?
Đại não Tuyên Nghi không ngừng vận động, không khí giữa hai bên cũng theo đó mà trở lên nghiêm túc hơn.
''Ngươi sẽ đáp trả ta ra sao đây, Tuyên Nghi?''
Mặc dù, hắn Dạ Trần ngoài mặt tỏ ra ung dung không lo ngại nhưng trong lòng thì cảm thấy vô cùng nặng nề.
Hắn không lo ngại một người như Tuyên Nghi nhưng hắn lại vô cùng lo lắng mấy truyền nhân nhà khác cũng như đối phương như vậy dai dẳng khó nhai. Hắn cũng đã nghĩ đến trường hợp xấu nhất khi bốn đại gia tộc đột nhiên nổi hứng đồng lòng bỏ qua ân oán bên ngoài mà liên thủ với nhau bên trong này hoặc các thế lực lớn khác không thua kém gì bọn họ cũng gác lại thù cũ mà dắt tay nhau, cùng nhau công đánh Ma Đồ đây!
Trước lợi ích đủ lớn, mọi chuyện đều có thể xảy ra. Cho dù là chuyện không tưởng cũng có thể chứng kiến bằng mắt thường!
Dạ Lân Linh của hắn cũng chỉ có bảy người mà thôi. Nếu tính thêm Ma Kiếm Thanh Bình đồng ý tham gia thì là như vậy. Tiểu Hổ đã xuất hiện tất nhiên tính vào trong hàng ngũ luôn!
Nhưng con số này không khỏi quá nhỏ bé trước dòng người đông đảo như hắn dùng số lượng đè ép Tuyên Nghi lúc này.
Có lẽ đối phương là điểm đột phá then chốt trong chuyện này! Nếu như có thể thành công, Tuyên Nghi nhất định được công đầu mà còn là công lớn!
Sâu trong ánh mắt của Dạ Trần đã thay đổi một chút gì đó khi nhìn vào thân ảnh ở đối diện.
''Đúng như những gì ngươi vừa nói, ta đúng là có suy nghĩ như vậy!'' Thanh âm không quan tâm là mấy của Tuyên Nghi vang lên.
''Ngươi sẽ không vì chuyện này mà bỏ lỡ chuyện quan trọng trước mắt chứ?'' Tuyên Nghi hỏi ngược lại đối phương, trong lời nói tràn ngập cám dỗ.
Rất tiếc, Dạ Trần hắn không phải là heo!
''Không phải là ta nói khoác, một mình Dạ Lân Linh các ngươi ở trong nơi này... không làm nên được chuyện gì đâu!'' Thấy sự lạnh nhạt, không quan tâm, không vội lên tiếng từ phía đối phương, Tuyên Nghi hàm ý thâm sâu mở miệng nhắc nhở hai người trước mắt.
''Hãy liên thủ với Tuyên gia ta, lợi ích đạt được không thiếu phần các người! Ta Tuyên Nghi có thể cam đoan với ngươi!'' Hắn đem ra chiêu bài cuối cùng.
Đáp lại hắn là cái lắc đầu trong chiếc áo choàng của Dạ Trần.
Không chờ Tuyên Nghi lên tiếng đáp lại, Dạ Trần liền đưa một ngón tay lên khẽ nói: ''Thứ nhất, ta không hề quan tâm ngươi nghĩ gì!''
Câu nói này không khỏi làm cho Tuyên Nghi ngại ngùng. ''Là ta tự mình đa tình sao?'' Đối phương cười khẽ thầm nghĩ.
''Thứ hai, ai nói với ngươi Dạ Lân Linh chúng ta không làm nên chuyện gì!'' Dạ Trần ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào Tuyên Nghi.
Không chỉ hắn, Tứ Du đang pha trà ở cạnh bên cũng dõi đôi mắt lạnh lùng nhìn sang.
Tuyên Nghi nói lời này không khác gì đánh vào mặt bọn họ, cũng quá coi thường Dạ Lân Linh của hắn rồi!
May mắn thay hai con người thích gây chuyện kia không ở đây!
''Ta nói sai sao?'' Trước hai đôi mắt lạnh lùng và đôi mắt nhỏ bé ẩn chứa cảm giác áp bách, Tuyên Nghi không sợ hãi ngược lại còn mỉm cười mở miệng hỏi lại.
Hắn nói không đúng sao? Dạ Lân Linh cũng chỉ có mấy ma giả mà thôi, trong khi đó đi vào đây, mỗi thế lực lớn như họ ít nhất cũng phải phái hai mươi ma giả từ Trung cấp tham gia, chưa kể các thế lực nhỏ phụ thuộc nữa. Điều quan trọng là Dạ Lân Linh không có đỉnh cấp chiến lực nhưng bọn hắn thì lại có, đã vậy không chỉ có một mà là hai vị!
Một mình Tuyên gia hắn cũng đủ sức cân cả Dạ Lân Linh của Dạ Ma luôn rồi!
''Ngươi nói không sai!'' Thanh âm đồng tình của Dạ Trần truyền vào tai người đối diện làm cho Tuyên Nghi mở cờ trong bụng.
''Nhưng... không ăn được có thể đạp đổ nha!'' Nụ cười lạnh lẽo của Dạ Trần được lộ ra trong mũ áo.
Tuyên Nghi không khỏi biến sắc, ánh mắt rung động vội liếc nhìn lại đối phương.
Hắn còn chưa nghĩ đến chuyện này!
''Mặc dù Dạ Lân Linh ta không có đỉnh cấp chiến lực như các người, nhưng ai nấy cũng là ma giả nổi bật trong vạn giả!''
''Các ngươi thử chèn ép chúng ta xem?'' Dạ Trần gằn giọng nhắc nhở đối phương phải cẩn thận đó.
''Cạch..!!'' Dạ Trần đập mạnh bàn tay lên bàn.
Tuyên Nghi giật mình, hắn vô cùng hốt hoảng nhìn ba quả cầu khắc đầy chú văn huyền ảo xuất hiện trên mặt bàn.
''Dạ Lân Linh không những người mạnh... còn có đồ tốt nữa!'' Dạ Trần mỉm cười với đời, không khỏi tự hào thế lực nhỏ của mình.
Tứ Du thấy hắn như vậy liền mỉm cười. cảm giác như hắn vô cùng hài lòng với hành động của Dạ Trần. ''Tuyên Nghi, ngươi từng đối mặt với chúng ta nên ta hỏi ngươi một câu!'' Tứ Du liếc mắt nhìn đối phương khẽ nói.
''Các hạ xin cứ tự nhiên!'' Tuyên Nghi cười một tiếng đáp lại.
Hắn ném chặt bàn tay còn lại trong ống tay áo.
''Ngươi nghĩ chúng ta... sợ chết sao?'' Tứ Du cười tươi nói.
Nói xong, hắn tự tay rót cho mỗi người ở đây một chén trà.
Không thấy đối phương đáp lại gì, Dạ Trần liền nói tiếp: ''Thứ ba, mặc dù ngươi đã thay đổi rất nhiều nhưng tật cũ vẫn còn... đừng đánh giá quá cao bản thân mình hay thế lực sau lưng mình.''
''Ngươi nghĩ quá nhiều rồi!
Tuyên Nghi ngẩng phắt đầu lên, mắt lạnh nhìn lại đối phương nhưng nhiều hơn trong sự lạnh lùng đó là sự tò mò!
Hắn muốn biết tại sao đối phương lại nói như vậy?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT