''Ta không phải... nói cho hai người... hết... hết mọi chuyện ta... biết rồi sao?'' Thân ảnh nằm trên mặt đất run giọng đáp.

''Hừ!'' Đối phương hừ lạnh một tiếng.

''Xoẹt...!!'' Ánh kiếm chớp hiện vung xuống.

''PHẬP!''

''A a a...''

Thân ảnh thê thảm vội nắm chặt lấy bàn tay vừa bị chặt đứt ba ngón. Hắn không ngừng run lên, cánh tay lung lay dữ dội, gân xanh trên gương mặt trắng bệch hiện lên, hắn mở miệng hét to: ''Ảnh Nha ta thề không đội trời chung với các ngươi!'' Ánh mắt hắn căm phẫn nhìn vào hai thân ảnh thần bí trước mắt.

''Xoẹt..!!''

Máu tươi bắn lên mặt tuyết, nhuộm đỏ một góc.

Ảnh Nha chỉ thấy khung cảnh trước mắt bỗng nhiên tối sầm đi, cảm giác nóng ấm chảy dài xuống má làm hắn cảm thấy vô cùng ấm áp trong thời tiết khắc nhiệt này nhưng chỉ trong chốc lát... sự hưởng thụ này thay bằng sự phẫn nộ tột cùng.

''Ta giết các ngươi!'' Hắn dốc hết sức bình mình bật người lên cao, lấy bàn tay làm vũ khí, móng tay làm vuốt đâm về phía hai thân ảnh trước mắt.

''Chỉ là một phế vật không còn ma lực. Cũng dám kêu to, hét lớn trước mặt ta!'' Thanh âm khinh thường phát ra từ thân ảnh bên trên.

''Vù..!!''

Chỉ thấy đối phương đưa chân ra đạp mạnh vào lồng ngực thân ảnh trước mắt.

''Ầm..!!'' Ảnh Nha bị đánh bay, sức lực đối phương phát ra làm cho hắn cong thân như con tôm đâm sầm xuống mặt tuyết đằng sau.

''Cạch..!!" Tiếng xương cốt gãy vỡ vang lên.

Lồng ngực Ảnh Nha lõm xuống một mảng lớn, miệng hắn không ngừng chảy ra máu tươi.

''Ngươi..!!'' Đôi mắt hắn trợn tròn, thân thể cố gắng vực dậy nhưng bất thành.

''Bịch...!!'' Ảnh Nha gắng cự một hồi tròng mắt liền trắng đi, thân thể vươn ra hết cỡ rồi chết lặng trên mặt tuyết giá băng.

Nhìn đối phương sắp chết ra sức vùng vẫy, thân ảnh vừa ra chiêu cảm thấy vô cùng chén ghét liền tiến đến, mắt lạnh nhìn xuống, mở miệng khẽ nói: ''Kẻ như ngươi mà cũng vào được đây, thật là làm uổng phí một thanh ngọc giản!''

Ảnh Nha chỉ còn một hơi thở, nghe đối phương nói vậy, mặt trắng liền chuyển thành đỏ, miệng phun ra một ngụm máu lớn: ''Phụt!''

''Bịch..!!'' Hắn cố gắng ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt căm hận của mình giết chết đối phương nhưng chỉ được một chút đầu hắn liền rơi tự do xuống dưới đập mạnh lên mặt tuyết làm tuyết bắn tứ tung ra xung quanh.

Hơi thở chợt tắt, sinh cơ liền tiêu tán, Ảnh Nha chết không nhắm mắt.

''Hừ!'' Đối phương khinh thường trước hành động vô ích của Ảnh Nha. ''Chúng ta đi thôi!'' Thân ảnh quay sang nói với người ở bên cạnh.

Cùng lúc đó ở một nơi khác.

''Ảnh Nha chết rồi!'' Khuất lão đại nhìn viên đá trong tay nứt ra làm đôi liền thất thần hô lên.

Viên đá nằm trong tay hắn chính là Đá Tưởng Mệnh. Chỉ cần đối phương truyền một đạo ma lực cùng một giọt máu kèm theo lên trên mặt trận pháp được khắc trên viên đá. Khi đó, trận pháp sẽ được khởi động tạo ra một liên kết liên hệ giữa Tưởng Niệm Thạch và người vừa truyền vào. Ai nắm trong tay viên đá này có thể xác định được hướng đi của đối phương và biết được đối phương có còn sống trên đời hay không.

Đá vỡ người tan! Ngay khi viên đá rạn nứt, hắn đã đoán trước được điều này sẽ xảy ra.



''...'' Đám người xung quanh nghe hắn ta nói mà sững sờ.

''Không thể nào! Hắn làm sao có thể chết được!''

''Hắn ta là Ảnh đó! Thoắt ẩn thoắt hiện, ai có thể nắm bắt? Trong đây cũng chỉ có Cao cấp là mạnh nhất mà thôi. Không thể nào, nhất định đã có sai sót chỗ nào đó!'' Có người không tin vội hét lên.

''Vù..!!''

''Bốp!''

Khuất lão đại ném thẳng viên đá vào mặt đối phương.

''Lạch cạch...'' Hai mảnh đá va chạm vào nhau, rơi ''bịch'' xuống mặt tuyết.

Đám người ở xung quanh mở to mắt ra nhìn. Thân ảnh vừa lên tiếng chết lặng khi nhìn vào hai mảnh Tưởng Niệm Thạch ở dưới mí mắt mình đang phản chiếu hình ảnh tan vỡ vào đôi mắt không dám tin của hắn.

''Phù!'' Đối diện, Khuất lão đại thở ra một hơi.

''Đến đó, sống phải thấy người, chết phải thấy xác!'' Hắn gằn giọng nói.

''Rõ!'' Đám người ở đối diện nghe vậy liền hét to, ai cũng đằng đằng sát khí không nói nhiều lời phi thân đi trước.

''Chúng ta sẽ trả thù cho ngươi!''

.......

''Linh Lung ngươi vừa nãy có nghe thấy tiếng gì không?'' Đang đi trên đường, Lân Diễm nhíu mày quay sang hỏi người bên cạnh đang phồng mồm trợn má vì cảm thấy chán!

''Tiếng gì chứ? Heo kêu sao?'' Linh Lung không quan tâm lắm liền nhanh chóng đáp lại.

Nàng ngẩng đầu nhìn tuyết, liếc mắt nhìn cảnh hoang tàn trước mắt.

Lân Diễm nghe đối phương nói mà lâm vào trầm tư.

Thanh âm thoáng qua vọng lại bên tai ban nãy quả thật có chút giống động vật bị giết nhưng không phải hoàn toàn là vậy. Có chút giống tiếng hét thảm thiết khi chịu thương tổn hơn.

Càng nghĩ càng không hiểu càng cảm thấy khó chịu trong lòng. Nàng quay sang nhìn Linh Lung, thần sắc vô cùng nghiêm túc nói: ''Ngươi đứng đắn một chút cho ta, cấp bậc của ta cao hơn của ngươi đó!''

''Hừ!'' Linh Lung bĩu bôi coi thường ra mặt.

Đẳng cấp Diệt Ma Giả hai người đã bằng nhau, đều là Kim cấp Diệt Ma Giả. Nhưng trong Dạ Lân Linh thì lại có chút khác biệt, nàng tính ra cũng chỉ là thành viên đặc biệt trong đội mà thôi, nhưng Lân Diễm người ta thì lại khác. Nàng ta thế nhưng là phó đội trưởng cao hơn Linh Lung nàng hẳn một bậc, chỉ xếp dưới Dạ Trần mà thôi!

''Ta không phục!'' Linh Lung thầm nói.

''Hửm?'' Lân Diễm liếc mắt nhìn đối phương thật kĩ.

Người trước mắt hình như vừa nói gì thì phải, chỉ là thanh âm phát ra nhỏ quá, nàng nghe không được rõ cho lắm!

''Xoẹt!'' Tia sáng trong đầu chợt lướt qua. ''Hừ" Lân Diễm mỉm cười như đã hiểu ra chuyện gì đó.

''Chắc là thứ đó đi!'' Nàng thầm nghĩ.



Lân Diễm đi đến trước mặt Linh Lung, hai người mắt đối mắt, khoảng cách không quá một tấc. ''Ngươi muốn khiêu chiến ta?'' Nàng cười nói, đôi mắt chăm chú quan sát nhất cử nhất động của đối phương.

''Ta mới không thèm đánh với ngươi!'' Linh Lung hừ lạnh đáp lại.

Nàng lùi xuống dưới một bước cách xa đối phương một chút, mỗi lần Lân Diễm lại gần tim nàng như muốn nhảy ra ngoài, cảm giác thấp thỏm không ngưng dâng lên nhưng ''bịch'' đối phương lại tiến lên hơn một bước.

''Này này này, ngươi làm vậy là có ý gì?'' Linh Lung thất kinh vội nói.

Nàng đưa hai tay lên vào tư thế phòng thủ.

Người trước mắt rất nguy hiểm, nàng không thể không đề phòng. Đã vậy thực lực của đối phương lại vô cùng mạnh mẽ. Không sợ lưu manh mạnh mẽ chỉ sợ lưu manh có trí tuệ, người trước mắt không những có cả hai mà còn vô cùng nguy hiểm nữa.

Không biết ngày trước, tại sao Dạ Trần có thể sống qua ngày cùng với đối phương mà không bị làm cho phát điên lên? Nàng thật là hiếu kì, lúc nào phải nhân cơ hội dò hỏi mới được.

''Có chuyện gì có thể... từ từ nói nha!'' Linh Lung mỉm cười làm hòa, hai tay đưa ra phía trước vội bắt lấy bàn tay mềm mại của đối phương.

''Nha!'' Nàng dùng ánh mắt long lanh cầu xin sự nhân từ, từ phía đối phương.

''Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt. Linh Lung, ngươi rất thức thời nha!'' Lân Diễm mỉm cười nhìn đối phương nói.

''Hi hi, ta không phải thức thời mà là lòng ta luôn hướng về ngươi. Cho dù phải chết, ta cũng cam nguyện!'' Linh Lung mặt không đỏ, tim không đập vội chứng tỏ lòng thành của mình.

''Chờ ta Thuật Pháp đại thành, đánh cho ngươi đến Dạ Trần cũng không nhận ra!'' Linh Lung trong lòng thầm nghĩ.

''Ngươi đang chiếm tiện nghi của ta sao?'' Lân Diễm liếc nhìn đôi tay đang vuốt ve bàn tay của mình khẽ nói.

''Vù..!!'' Linh Lung vội buông ra, hai tay nhanh như cắt rút về.

''Không nói chuyện phiếm với ngươi nữa! Thanh âm phát ra từ hướng...'' Lân Diễm còn chưa nói hết câu liền vội xoay người lại, Thiên Phạt hiện được nàng nắm chặt trong tay chém mạnh về phía trước.

''ẦM..!!" Bề mặt tuyết trắng phủ dày trước mắt bị kiếm khí kết hợp với ma lực của Lân Diễm hất tung lên, để lại vết chém thật dài tách mặt tuyết thành hai bên phân biệt rõ ràng.

''Vù..!!'' Một bóng ảnh lướt qua trong màn tuyết rơi.

Mặc dù thân ảnh di chuyển rất nhanh nhưng vẫn bị đôi mắt của Lân Diễm bắt lấy, đừng nói chi là đôi mắt sắc sảo của người đứng sau.

''Bên trái!'' Linh Lung khẽ nói.

Lân Diễm nhẹ gật đầu.

''Ầm.!!''

''Vù..!!''

Hai người không hẹn cùng nhau vận dụng ma lực đuổi theo bóng ảnh lướt ngang qua kia.

Người đến không ra mặt, tất có ma trong lòng! Đối phương lại có thân pháp nhanh như vậy, bọn họ không thể không đuổi theo giải quyết. Nếu không bị người này đeo bám trên đường đi, cảm giác khó chịu đó sẽ làm cho bọn họ tức điên lên mất, chưa kể đến sẽ mang nguy hiểm không lường trước được cho những người mà hai người họ định đi gặp lúc này.

''Sát khí mập mờ kia?

''Không phải là bạn, vậy là kẻ thù rồi! Lân Diễm theo sát ta, kẻ đó đối với chúng ta có sát ý, không giết hắn không được!''

''Được! Ngươi cứ dùng hết sức, không cần lo lắng cho ta!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play