''Ngũ huynh, kế tiếp ngươi định làm gì? Có muốn hay không đi gặp hai người kia luôn.'' Thanh Bình nhìn Ngũ Kiếm đang trầm tư khẽ hỏi.

Bọn họ cũng không thể mãi ở lại nơi này. Hắn cảm nhận được vùng đất này đang dần lạnh đi, nếu như không tìm được nơi dừng chân thích hợp, họ có khả năng cao sẽ trở thành một phần của vùng băng tuyết không biết tên này.

Mặc dù đang trầm tư suy nghĩ nhưng Ngũ Kiếm vẫn luôn để ý tình hình xung quanh. Nghe đối phương hỏi, hắn liền lắc đầu nói: ''Hai người họ gặp được các người ở đây, nhất định sẽ di chuyển với tốc độ nhanh nhất để mau chóng rời khỏi nơi này. Bây giờ chắc cũng đã đi được khá xa rồi. Trước mắt, ta vẫn là không nên đi tìm bọn họ.'' Nói đến đây, Ngũ Kiếm liền ngẩng đầu, đôi mắt phản chiếu một màu đen vô tận xen lẫn những đốm trắng đang không ngừng rơi xuống khuôn mặt hắn.

Trời âm u không chút ánh sáng, tuyết thì không ngừng rơi phủ kín khắp mọi nơi, che đi phần lớn tầm nhìn của bọn họ. Tìm người ở nơi này, chẳng khác nào mò kim đáy biển. Tốt nhất vẫn là nên chú trọng bản thân an toàn, chưa kể đến ma thú ở nơi này cũng không ít, đám người trước mắt vừa đi vào đã gặp phải, đã là một minh chứng cho sự nguy hiểm lúc nào cũng có thể tìm đến ở nơi quái quỷ này.

''Phù..!!''

Đối diện, Thanh Bình cũng thở dài một hơi.

Hắn sao lại không hiểu những gì Ngũ Kiếm đang lo lắng chứ. Hắn cũng đang tự hỏi bản thân, không biết quyết định đi vào nơi này có phải là một quyết định đúng đắn hay không? Chứ, tình hình trước mắt sống sót đã là một vấn đề lớn mọi người cần phải quan tâm, đâu còn sức lực dư thừa gì để đi tìm kiếm Ma Đồ Sơn Động, thứ mà bọn họ còn không biết đang ở chỗ nào.

''Tại hạ vẫn là một mình thì tốt hơn. Cho dù gặp được hai người bọn họ cũng không giải quyết được việc gì! Chỉ tội tăng thêm phiền phức mà thôi!'' Ngũ Kiếm liếc nhìn Thanh Bình đang ngồi suy tư ở phía đối diện liền cười khổ nói.

Hài..!!

Nghe đối phương cảm thán, Thanh Bình thở hắt ra một hơi dài. Hắn cũng cười khổ nói: ''Từ khi đến đây, tại hạ cảm thấy bản thân mình như trở thành một lão nhân vậy! Cũng đã biết suy nghĩ lo lắng. Không như ở bên ngoài, một mình một kiếm thích làm gì thì làm!''

''Danh xưng Ma Kiếm, thật sự là bỏ đi được rồi!''

''...'' Lời vừa dứt, hai người không khỏi liếc mắt nhìn nhau.

''Ha ha ha...'' Tiếng cười to không ngừng được phát ra.

''Ở nơi này chưa thấy Ma Đồ, chúng ta vẫn chưa phải đối đầu với nhau. Tại hạ liền mặt dày đi theo Thanh Bình huynh vậy!'' Ngũ Kiếm cười nói.

''Vừa hợp ý ta!'' Thanh Bình cũng cười đáp lại.



Hai người bọn họ thực lực cũng tương đương nhau, nếu có thể kết thành một nhóm, cùng nhau đồng hình đi tìm kiếm Ma Đồ, vậy thì không còn gì tốt hơn. Dù sao hai bên cũng hiểu rất rõ một điều, mục đích của bọn họ đến đây là vì cái gì. Chưa đặt chân vào bên trong Ma Đồ thực sự, họ không nhất thiết phải trở mặt thành địch, cũng như làm tổn hại về mặt thực lực của đối phương để người khác được lợi. Mà nhỡ đâu, hai người họ đang đánh đến đoạn sống dở chết dở lại gặp phải một đám ma thú Băng hệ, vậy thì không còn gì xui xẻo bằng.

''Thanh huynh đã vào đội ngũ nào chưa?'' Đột nhiên, Ngũ Kiếm lên tiếng hỏi người đối diện.

Hắn còn chưa nghe thấy tin tức, Ma Kiếm Thanh Bình tự lập đội ngũ, càng không có chuyện đối phương tham gia vào đội ngũ khác hay tiếp nhận lời mời gọi từ phía Ngũ Đại Quân Đoàn hay đám thế lực lớn ở Giới thành. Nhưng tám người ở bên cạnh đi cùng với đối phương vào đây lại làm hắn Ngũ kiếm tâm sinh nghi hoặc cùng với hiếu kì không thôi.

''Ta còn chưa tham gia vào bất kì một đội ngũ nào!'' Thanh Bình lắc đầu khẽ nói.

''Mọi người ngồi ở đây, cũng là trên đường có duyên gặp nhau. Sau đó thì thấy khá hợp liền lập nhóm tạm thời, để cùng nhau tiến vào Ma Đồ tìm kiếm cơ duyên, cũng coi như gia tăng sắc xuất an toàn của bản thân mỗi người!''

''Đúng vậy!'' Tám người ngồi xung quanh đống lửa không ngừng gật đầu lên tiếng.

Ngũ Kiếm cũng đã sớm đoán ra nên không cảm thấy bất ngờ cho lắm. Hắn không khỏi liếc nhìn mọi người một vòng rồi lên tiếng đề nghị: ''Mọi người có muốn tham gia vào Dạ Lân Linh, QUÂN ĐOÀN?''

''...'' Mọi người không khỏi liếc mắt nhìn hắn ta.

''Ngũ huynh, từ khi nào đội ngũ Dạ Lân Linh biến thành Quân Đoàn rồi?'' Thanh Bình không khỏi cười nói.

Bất kì một quân đoàn nào được thành lập đều sẽ được Diệt Ma Hội thông báo. Bây giờ ở Giới thành, cũng chỉ có năm quân đoàn mà thôi. Cũng không phải là không có những quân đoàn khác, chỉ là họ còn chưa kịp nổi lên đã bị Ngũ Đại Quân Đoàn đè bẹp, không cho cơ hội phát triển.

Càng có nhiều quân đoàn thì tài nguyên phân phối của Diệt Ma Hội đưa ra sẽ càng bị chia cắt thành nhiều phần lớn nhỏ khác nhau. Tất nhiên, có người sẽ không muốn nhìn thấy chuyện này xảy ra. Mà khác với đội ngũ chỉ được tối đa tuyển một trăm Diệt Ma Giả, quân đoàn có thể tuyển vô số Diệt Ma Giả... không có giới hạn.

''...'' Mấy người ngồi xung quanh cũng tò mò nhìn đối phương.

Thấy vậy, Ngũ Kiếm liền cười liếc mắt nhìn đám người nói: ''Bây giờ không phải, nhưng không lâu sau thì sẽ là như vậy!''

''...'' Thanh Bình ánh mắt khẽ nhảy.



''Ngũ huynh đừng quên. Bên trên còn có ai đang nhìn?'' Hắn mở miệng nhắc nhở.

''Ha ha ha..!!'' Nghe hắn nói còn tưởng chuyện gì to tát, không nghĩ đến lại là chuyện đó, Ngũ Kiếm liền cười to đáp lại.

''Thanh huynh cũng đừng quên, người đứng sau lưng Dạ Lân Linh là ai?'' Không chờ đối phương lên tiếng, Ngũ kiếm liền lên tiếng nhắc nhở.

''Ý ngươi là?'' Thanh Bình như nghĩ đến một điều gì.

''Diệt Ma Hội cấp Nguyên Lão - Thiên Tuyệt Luân!'' Ngũ Kiếm nhấn mạnh từng chữ.

''Thiên Lão!'' Đám người kinh ngạc thốt lên.

Giờ bọn họ mới nhớ lại một điều. Không lâu trước đây, ở trong Giới thành có tin đồn, Thiên Lão nhận một vị đệ tử tên là Dạ Ma, đội trưởng của Dạ Lân Linh. Lúc đó, họ còn bán tin bán nghi, nhưng theo những gì Ngũ Kiếm vừa nói, thì chuyện đó là thật rồi!

''Chuyện này?'' Thanh Bình tâm có chút động.

Không chỉ hắn mà mọi người ngồi kế bên cũng vậy.

Họ không phải không muốn tham gia vào đội ngũ hay một quân đoàn nào đó. Chỉ là không có nơi thích hợp để dừng chân mà thôi. Dù sao, bây giờ các đội ngũ hay quân đoàn đều đặt lợi ích riêng lên hàng đầu. Tình hình đâm lén sau lưng đội hữu xảy ra không hề ít. Đây là thứ làm bọn họ lo lắng nhất, cũng là điều bọn họ chán ghét nhất.

Đặc biệt là Thanh Bình. Hắn là một người tu kiếm, tâm tính ngay thẳng như kiếm trong tay. Mặc dù thường ngày cũng vì tài nguyên mà ra tay giết người nhưng những chuyện đó đều hợp tình hợp lí, không trái với đạo tâm làm người của hắn. Nếu không, hắn cũng sẽ không có danh xưng Ma Kiếm trong kiếm đạo.

''Ta biết những gì mọi người lo lắng. Ta cũng từng như vậy thôi!'' Ngũ Kiếm từng trải, tự nhiên hiểu ra những gì mọi người đang nghĩ lúc này.

Ngày trước, hắn cũng độc lai độc vãng chỉ tin vào kiếm trong tay, không ngừng săn giết ma thú kiếm tài nguyên nâng cao thực lực của mình trong thế giới lấy ''thực lực vi tôn'' này. Nhưng lúc hắn nhìn thấy trận chiến giữa Dạ Trần với Tuyên Nghi thì hắn đã thay đổi quyết định bấy lâu nay của mình.

Ba người chỉ ba người mà thôi. Họ không hề sợ hãi hay bỏ chạy, bỏ lại bằng hữu của mình trước đám người Đại gia tộc cường đại. Ở Diễn Võ Trường cũng thế, năm người bọn họ không hề sợ hãi chiến với Tuyên Úc, cho dù là thảm vô cùng cũng không bỏ lại bằng hữu mà chạy. Ở các đội ngũ mạnh mẽ khác hay Ngũ Đại Quân Đoàn hùng mạnh kia, ai có thể làm được như bọn họ? Hay là khúm lúm trước lợi ích của đám người Đại gia tộc đưa ra mà cam tâm tình nguyện cúi đầu?

Dạ Lân Linh chỉ có năm thành viên nhưng trong mắt mọi người ở Giới thành, họ đều giống như nhau... đều là những tên điên. Bị người ta mắng sau lưng là năm tên điên, năm tên không biết sống chết, năm tên không biết tự lượng sức mình, năm tên ngu xuẩn, năm tên không biết thời thế. NHƯNG hắn Ngũ Kiếm không vì thế mà cảm thấy nhục ngược lại cảm thấy vinh hạnh. Có bốn tên điên cùng mình sống chết, cho dù chết, hắn cũng cảm thấy mãn nguyện.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play