Thật là sảng khoái, cuối cùng tên phá đám Dạ Ma này cũng chết. Mặc dù vậy
vẫn để cho vài tên vào được bên trong, bọn hắn cũng phải nhanh lên mới
được.
''Kim Minh mau đưa ngọc giản cho chúng ta. Đã có người vào
bên trong Ma Đồ rồi!'' Hắn nhìn thân ảnh đứng trước ma trận kia vội hét
lên. Nếu cứ để mặc cho mấy người vào bên trong Ma Đồ trước kia tự tung
tự tác thì đến lượt bọn họ chắc chẳng còn thứ gì nữa, phải mau chóng đi
vào ngăn bọn chúng lại mới được.
Người đứng đối diện hắn không lo lắng những gì hắn nói ngược lại nhíu mày nhìn vào biển lửa trước mắt.
''Dạ Ma bị đánh bại rồi!'' Ở phía xa, đám ma giả không khỏi sợ hãi nhìn vào ngọn lửa lớn phía trước.
''Diễm Vân Chưởng cấp bốn được xếp hàng đầu trong số Hoả hệ Trung cấp Thuật
Pháp, lại do chính Cao cấp Ma giả đánh ra, uy lực đâu chỉ tăng thêm gấp
đôi. Dạ Ma cũng chỉ là Trung cấp Ma giả mà thôi... Xong thật rồi!'' Ai
đó thở dài ngao ngán lên tiếng.
Dạ Trần thế nhưng là người dẫn
đầu bọn họ xông lên. Hắn đã bị đánh bại, bọn họ cũng như rắn mất đầu, ai dám đi lên nữa. Lúc này, cho dù bên họ có Cao cấp Ma giả đi nữa, cũng
phải cụp đuôi làm người. Nên nhớ lần đầu là một kẻ vô danh lên tiếng,
lần hai là Dạ Trần dẫn đội, đã là hai lần xông lên rồi. Nếu như còn làm
lần thứ ba, đám người Đại gia tộc ở bên ngoài há có thể để yên cho bọn
họ.
''Chúng ta mau mau lùi lại à! Đám người Đại gia tộc đi thu thập ngọc giản cũng đã quay về rồi!'' Có người khẽ nói.
Nghe thấy vậy, mọi người xung quanh cảnh giác lên, âm thầm liếc nhìn phía bên tay phải của bọn họ.
Đích thực có một đám ma giả ma lực phát ra vô cùng mạnh mẽ từ xa đi đến, tụ
tập lại phía bên đám người Kim gia. Người đi đầu không ai khác chính là
Kim Mộng, đại thiếu gia của Kim gia.
Kim Mộng thầm liếc nhìn đám
ma giả đứng đối diện người Kim gia. Trong ánh mắt hắn tràn ngập xem
thường, dù sao bọn họ cũng đã trở lại, thực lực chân chính của Kim gia
khi phái người tham gia Ma Đồ cũng đã tập hợp lại đầy đủ, xem đám người
này có thể làm được trò trống gì tiếp theo.
— QUẢNG CÁO —
Kim Mộng đang định lên tiếng thì một thanh âm hốt hoảng truyền đến:
''Kim Hồn bảo vệ thiếu gia!''
Kim Minh ở trước ma trận vội hét lên.
''Có chuyện gì sao?'' Kim Mộng có chút không hiểu quay đầu hỏi lại.
Trong đôi mắt nghi hoặc của hắn phản chiếu lại một bóng đen hiện thân trong
ánh lửa phập phồng, đối phương từ trong biển lửa lao ra ngoài, trên vai
còn có một con hổ lông trắng nhỏ bé dài tầm một gang tay người lớn đang
ngáp ngắn ngáp dài.
''Dạ Ma?'' Nhìn kĩ thân ảnh từ trong ngọn lửa lớn lao ra, Kim Hồn kinh ngạc khẽ hô.
Không cho hắn thời gian nghĩ ngợi.
''Vù..'' Thân ảnh trong mắt hắn đã ném một quả cầu về phía đám người Kim gia đang đứng.
''Cái gì đây?''
Kim Mộng hiếu kì, mở to mắt ra nhìn xem rốt cuộc đối phương ném thứ gì về phía mình.
Xoẹt..!!
Kim Hồn thả ra tinh thần lực dò xét liền nhìn thấy rõ đó là một quả cầu
trên mặt khắc đầy chú văn huyền ảo, xung quanh phát ra khí tức làm cho
không gian cũng phải biến dạng, hắn nhíu mày liền nhận ra ngay đó là vật gì liền không khỏi giật nảy mình thất thanh kêu lên: ''Tên khốn Dạ Ma
kia! Là Bạo Đạn đó!''
''Tách ra mau!'' Hắn hét to với đám người xung quanh.
''Bạo Đạn?'' Kim Mộng ngây thơ quay sang hỏi lại hắn. Nói đúng hơn là ngơ ngác, không theo kịp được tình hình.
Kim Hồn mặc kệ đối phương, hắn vội bắt lấy cánh tay Kim Mộng kéo mạnh ra sau.
— QUẢNG CÁO —
ẦM..!!
Bạo Đạn rung lắc một cái liền nổ tung. Uy lực phát ra phải mạnh hơn Diễm
Vân Chưởng của Kim Minh gấp mười lần có thừa. Đám người Kim gia thấy vậy thất kinh vội điều khiển ma lực tạo lên màn chắn ma pháp cản lại uy lực của Bạo Đạn phát ra.
Dạ Trần ngược lại tốt, Bạo Đạn hắn ném ra
nổ tung hất văng cả hắn đi luôn, may mắn ở sau lưng có một màn chắn được tạo lên từ một nguồn ma lực mạnh mẽ không kém hơn Cao cấp Ma giả là
bao, nếu không có nó bảo hộ thân thể thì Dạ Trần chính là tự nhảy vào hố mình đào ra lâm vào cửa ải cửu tử nhất sinh.
''Cảm tạ ngươi, Tiểu Hổ!'' Nhìn hổ con trên vai, Dạ Trần cười nói.
Đây chính là bằng hữu nhỏ đã đồng hành cùng hắn từ lúc hắn được sinh ra,
cũng là bí mật bấy lâu nay hắn dấu. Cho dù là đám người Lân Diễm, Dạ
Trần cũng không cho biết. Dạ Trần cũng chỉ nhớ là lúc hắn ở Băng gia,
trong đầu đột nhiên linh quang chớp hiện, một thanh âm vang lên nói:
''Ta chọn ngươi, bằng hữu của ta. Nếu như không phải lúc cần thiết thì
đừng gọi ta dậy. Ta mệt lắm!''
Lúc đó nghe thấy thanh âm này, hắn cũng phải ngơ ngác nửa ngày mới tỉnh lại, may mắn hắn gan có chút lớn
vả lại xung quanh cũng không có ai chơi cùng, một mình cô đơn, nên tính
hiếu kì ngược lại lớn hơn nỗi sợ còn ra sức hỏi đối phương trong đầu là
ai. Sau tiếp nửa ngày, cũng chỉ biết đối phương đã sớm hiện hữu trong
người hắn, chỉ là ý thức của hắn còn nhỏ yếu nên không tiện xuất hiện mà thôi. Và hắn cũng biết được đối phương là Hổ Nguyên Thú, còn lại những
vấn đề khác hắn hỏi đối phương đều đáp lại là ''Không biết'' vì đối
phương cũng giống như hắn chỉ là một tiểu tử mới được xuất hiện trên đời vài năm mà thôi.
Hổ Nguyên Thú là cái gì, chính hắn cũng không
biết. Trong sách hắn đọc cũng không thấy ghi lại hay có chuyện gì liên
quan đến ba chữ ''Hổ Nguyên Thú'' này. Mà thường ngày gọi đối phương như vậy cũng bất tiện, nên hắn đặt cho đối phương tên là Tiểu Hổ luôn cho
nó gọn và gần gũi.
Mà đây cũng là nguyên nhân chính khiến hắn vừa gặp Lân Diễm đã cảm thấy quen thuộc, hảo cảm với đối phương không ngừng được tăng lên. Một loại cảm xúc khác lạ, có thể tin tưởng, dựa dẫm vào
đối phương không ngừng lớn mạnh trong lòng hắn. Hắn cũng có hỏi lại Tiểu Hổ và biết được, chỉ cần là hổ tộc nhân đầu tiên hắn gặp, nếu như là
nam, hai bên sẽ trở thành bằng hữu thân thiết nhất. Nếu như là nữ, hai
bên nhất định sẽ nảy sinh tình cảm.
Hắn cũng muốn đối phương gỡ
bỏ chuyện này nhưng Tiểu Hổ vô cùng dứt khoát nói: ''Đây là số mệnh,
không thể thay đổi!'' Lúc đó, hắn vô cùng muốn bóp chết tên này, chuyện
gì cũng không nói cho hắn biết trước. Cuối cùng cũng chỉ có thể chấp
nhận, may mắn thay Lân Diễm tình tình khá tốt, thời gian hắn trôi qua
cùng nàng cũng khá nhẹ nhàng.
''Ngươi đừng ngủ tiếp à! Ngươi là
hổ đó, không phải là heo!'' Nhìn hổ con chán nản, đầu nhỏ gục lên gục
xuống, Dạ Trần vô cùng bất đắc dĩ nói.
Đây chính là điểm yếu của
Tiểu Hổ. Mặc dù mạnh mẽ hơn hắn rất nhiều nhưng vô cùng thích ngủ, có
thể ở bất kì thời gian nào, bất kì nơi đâu đều có thể rơi vào mộng đẹp.
''Đùng ngủ à. Lúc nữa thì ngủ, người bây giờ mà ngủ là ta ngủ theo ngươi luôn đó!" Dạ Trần vội nói.
''Nhanh lên chút, ta mệt!'' Thanh âm yếu ớt vang lên trong đầu Dạ Trần.
Tiểu Hổ ngồi xổm trên vai Dạ Trần, đôi mắt nhỏ lim rim, miệng mở ra ngáp dài một cái.
Liếc qua thân thể mình đã được một nguồn ma lực trong suốt bao lấy, Dạ Trần mỉm cười nói: ''Nhanh thôi!''
— QUẢNG CÁO —
''Mọi người còn không xông lên. Định chờ đến lúc nào!'' Hướng đến đám ma giả
trước mắt đang ngây ngốc nhìn vào mình, Dạ Trần hô to.
''Ma Đồ đang ở trước mắt, LÊN!''
LÊN..!!
Đám người lấy lại tinh thần, đồng lòng hô to.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT