Phía nam Giới thành.

Khắp nơi chìm vào hắc ám vĩnh hằng. Từ xa nhìn vào, nó giống như tấm vải lụa màu đen che đi cả một mảnh trời, mặc dù bây giờ mặt trời vẫn chưa xuống núi.

Ám chi lực giống như những cơn cuồng phong quét qua mọi thứ. Không một sinh vật sống nào dám lại gần nơi đây.

Không biết trên Nguyên Tố Đại Lục có bao nhiêu ánh mắt hướng về nơi đây ta?

''Ầm xoẹt xoẹt...'' Dị tượng tái hiện.

''Đoàng... Tạch...''

''Xoẹt... Ầm...''

Lôi điện từ trên trời cao đánh xuống vết vứt thời không.

Liên tiếp liến tiếp là những tia sáng màu tím ẩn chứa Lôi chi lực mang theo khí tức huỷ thiên diệt địa không ngừng giáng xuống mảnh trời không đã bị hắc ám bao phủ. Nó giống như thiên phạt, trời nổi cơn thịnh nộ buông xuống lôi kiếp đánh tan sự nghịch thiên này.

Đám người Giới thành đứng từ xa nhìn thấy mà bả vai không ngừng run lên, mí mắt giật liên hồi có chút không dám nhìn tiếp.

Chỉ cần một đạo tử lôi thôi, cũng đủ đánh họ thành tro tàn.

''Thật là kinh khủng! Thứ gì có thể chịu được thứ này đánh xuống chứ?" Nguyên Thành Chủ đứng trên thành cao khẽ lẩm bẩm.

Hào quang màu tím không ngừng phản chiếu lên trên khuôn mặt co giật của hắn.

''Hừ...''

Một tiếng hừ lạnh từ trong vết nứt thời không truyền ra.

ẦM..!!

Trời cao như có linh, mây đen điên cuồng cuộn tròn tạo thành một vòng xoáy khổng lồ, thêm vào đó là lôi điện chớp giật di chuyển ra xung quanh. Thanh thế ngút trời mây, cuồng phong sấm chớp như giông tố cuồng bạo nổi lên, năng lượng huỷ diệt không ngừng được tích tụ. Lôi nguyên tố từ ''tứ phương tám hướng'' được kêu gọi về, tăng thêm uy lực của Thiên Phạt lên vạn phần.

''Tận thế rồi sao?''

Nhìn lên trời cao đang thể hiện thiên uy, Thiên Lão có chút choáng ngợp bật thốt.

''Gia tăng uy thế Ma trận đến mức cao nhất cho ta!''

Diệt Vô Ưu hướng xuống mặt đất hét to.

Hắn sợ Tử Lôi một lần nữa giáng xuống. Dư uy mười dặm đem lại... cũng đủ để quật nát một nửa Giới thành mất thôi.

''Mau mau tăng cường Ma giả gia tăng uy lực Ma trận phòng hộ.''

''Sơ tán người dân ở ngoại thành cho ta...''

''Nhanh lên... sắp không kịp rồi!''

Tiếng truyền lệnh vội vã của Nguyên Thành Chủ không ngừng vang vọng.

''Xoẹt Xoẹt...''

Ở xa bọn họ cũng có thể nghe thấy tiếng gầm giận giữ của Thiên Phạt sắp chuẩn bị giáng lâm.

''Như này cũng muốn... DIỆT ta!''

Tiếng nói tràn ngập coi thường từ trong vết nứt truyền ra. — QUẢNG CÁO —

XOẸT..!!

Kèm theo đó là Ám nguyên tố nồng hậu tạo thành một đạo hắc quang đen kịt từ trong vết nứt xuyên ra ngoài, hướng thẳng trời xanh đã bị mây đen bao phủ tạo thành một HỐ TỬ LÔI QUANG.

''Ầm...'' Thiên Phạt cũng không chậm, một đạo Tử Lôi khủng bố, uy thế tạo thành hư ảnh Tử Lôi Long há miệng gào thét đâm thẳng vào hắc quang đen kịt kia.

''Ầm ầm...'' Tiếng nổ tung không ngừng vang lên.



Mọi vật xung quang bị dư uy chấn động quật nạt bay đi tứ tung, bụi đất như lũ thuỷ triều lan rộng ra xung quanh.

''Ầm...'' Giới thành cũng không thoát được tai nạn.

Vô số vật thể cứng rắn từ xa đập vào màn chắn phòng hộ, bụi đất mười dặm tích luỹ như lũ thuỷ triều tấn công Giới thành.

''Roẹt roẹt...'' Màn chắn Ma trận không ngừng sáng lên.

''Mẹ Kiếp!''

Nguyên Thành Chủ đứng trên thành chửi bậy một câu.

''Thành chủ cứ tiếp tục. E...''

''Uy thế như vậy cũng chỉ được một lần mà thôi!'' Nguyên Thủ Chủ phất tay nói.

''Nhưng mà...'' Đối phương e dè lên tiếng.

''Cái gì nữa!''

Nguyên Thanh Chủ nhíu mày quay lại hỏi.

''Hình như mây đen cuồng bạo... vẫn chưa... tản đi!''

Đối phương cúi thấp đầu sợ hãi lên tiếng.

ẦM!!

Đáp lại sự không hiểu của Nguyên Thành Chủ, một lần nữa Tử Lôi Long tái hiện giáng xuống.

''Xoẹt...'' Một đạo hắc quang đen kịt còn mạnh hơn lúc nữa cũng phá không bay ra.

''Ầm...'' Từng ngọn núi bị dư uy lần hai phá tan, cuốn bay đi xa.

''Khốn nạn...'' Núi bị xẻ nhỏ, cát bụi như lũ thuỷ triều... không ngừng đánh đến chỗ thân ảnh ngây ngốc kia.

''Gia tăng thêm cho ta.''

Nguyên Thành Chủ vội vã hét to.

Hắn có chút không dám tin tưởng sự thật trước mắt. Cho dù là Chí Tôn Ma Giả sử dụng tuyệt kĩ của mình, uy thế cũng chỉ như thế mà thôi, mà cùng lắm cũng chỉ dùng được một lần rồi hết hơi. Nhưng sao cảnh vật trước mắt lại khác xa nhau thế.

Mà đáng hận hơn là Giới thành của hắn luôn phải chịu đòn vạ lây.

''Hi vọng đừng đánh thêm nữa à!'' Nguyên Thành Chủ thầm cầu nguyện.

Hắn không thèm quan tam trong màn hắc ám kia có gì. Hắn chỉ cần Giới thành được yên ổn là được. Mà hắn cũng đã dùng tinh thần lực dò xét qua, có không ít người ở trong thành đã bị thương từ dư uy Thiên Phạt mang lại. Dù sao Ma trận cũng không phải là Thập Toàn Thập Mỹ, mà những vật thể cứng rắn đánh đến Giới thành thì nhiều không kể xiết. Có núi, có cát, có sỏi đá, cá gốc cây to hàng trăm trượng... cứ như vậy Ma trận mạnh mẽ đến nhường nào cũng không chịu nổi.

ẦM..!! — QUẢNG CÁO —

Một đạo Tư lôi nữa lại đánh xuống, trái tim Nguyên Thành Chủ nảy lên.

Đối diện với Tử Lôi liên tục đánh xuống, một thân ảnh toàn thân hắc khí bao quanh chầm chậm bước ra vết nứt thời không.

''Vụt...''

''Bốp... Ầm...''

Thân ảnh phất nhẹ tay, Tử Lôi đánh đến như quả bóng bị đánh ngược lại, quay lại nơi nó được sinh ra.

''Ầm...'' Mây đen tạo thành hắc động bị chính Tử Lôi mình sinh ra đánh tan.

''Muốn tập hợp lại? Không có đâu!''

Tiếng nói nhẹ nhàng truyền ra từ thân ảnh thần bí.



Thân ảnh nâng nhẹ cánh tay lên, ngón tay chỉ thẳng mây đen đang xoay tròn điên cuồng tích tụ lại.

''Tán!''

Thân ảnh thầm thốt.

''Soạch... Vù...''

Mây đen như bị một lực lượng vô hình nào đó đánh cho tiêu tán. Bầu trời đang đổ cơn mưa cũng dừng hẳn lại.

''Đến thật rồi!''

Thân ảnh nhìn trời cảm thán.

Hắc ám bao trọn phạm vi xung quanh như lấy thân ảnh làm trung tâm không ngừng bị thôn phệ và biến mất. Vết nứt thời không cũng dần khép lại như lúc ban đầu.

Hắc ám tiêu tán cùng với đó là thân ảnh thần bí.

''Cái gì!''

''Biến mất rồi!''

Thiên Lão luôn nhìn chằm chằm phương xa, nháy mắt thấy hắc ám và vết nứt thời không biến mất lão kinh ngạc thầm hô.

''Chuyện gì vậy?''

Diệt Vô Ưu có chút không hiểu lên tiếng.

Hắn còn đang bị sự kinh khủng của Tử Lôi Long chấn nhiếp lên vẫn còn chút ngây ngốc, không hiểu chuyện gì đang diễn ra.

Cảm thấy lạ, hắn lắc lắc đầu liếc mắt nhìn xung quanh.

''Biến mất rồi!'' Diệt Vô Ưu kinh ngạc lên tiếng.

''...'' Thiên Lão không nói gì chỉ thở dài một hơi rồi đi mất.

Cảm giác mang lại cho lão lúc này thật là lạc lõng. Chứng kiến sức mạnh từ Thiên và sự kì ảo của Thời Không, làm lão cảm thấy mình thật là nhỏ bé trong phiến thiên địa này.

''Khoảng cách Ma Đồ mở ra chỉ còn lại ba ngày. Ngươi hãy chuẩn bị đi!''

Thanh âm của Thiên Lão truyền lại. — QUẢNG CÁO —

''Cái gì?'' Diệt Vô Ưu nghe thấy vậy mà thốt lên kinh hãi.

''Thời gian chi lực làm ảnh hưởng. Mọi người ở đây đều đã tiêu thất hai mươi bảy ngày tuổi thọ.''

Thiên Lão một lần nữa truyền lại thanh âm giải thích.

''Hoá ra là vậy!''

Diệt Vô Ưu suy ngẫm một lúc rồi lên tiếng cảm thán.

Thời gian chi lực thật là huyền diệu và nguy hiểm. Bọn họ chỉ mới nhận chút ánh hưởng mà gần như đã mất đi một tháng tuổi thọ luôn rồi. Nghĩ lại thôi cũng đủ cảm thấy sợ hãi, sống lưng lạnh buốt.

''Rốt cuộc bên trong hắc ám tồn tại thứ gì?'' Nỗi nghĩ hoặc này mau chóng xuất hiện trong đầu mọi người.

Ai nấy cũng dõi đôi mắt hướng tới nơi vừa xảy ra dị biến kinh thiên kia.

''Mọi người hãy quay về chuẩn bị. Ba ngày nữa, Ma Đồ sẽ mở ra!''

Diệt Vô Ưu nhìn trời trầm giọng ra lệnh.

''Rõ!''

''Thật là may mắn!'' Nguyên Thành Chủ ở dưới thành có cảm giác sống sót sau tai nạn, không khỏi mỉm cười nhìn phương xa.

Hắn còn tưởng lần này hạo kiếp thật sự hàng lâm đây. May may đã mau chóng kết thúc. Điều làm cho hắn kinh hãi là đạo Tử Lôi kia vậy mà bị đánh bật lại. Như vậy bên trong màn hắc ám kia rốt cuộc tồn tại thứ gì mà mạnh mẽ như vậy, còn làm cho Thiên nổi cơn thịnh nộ ban xuống Thiên Phạt - Tử Lôi?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play