Đầu óc Dạ Trần xoay chuyển điên cuồng, ánh mắt kia của Linh Lung làm hắn không khỏi lo cho tương lai tươi sáng phía trước của mình.
''Hửm...'' Linh Lung không thấy Dạ Trần nói gì thì càng gắt hơn.
''Linh Lung ý của...''
Tứ Du định mở miệng nói gì đó thì Dạ Trần chợt nghiêm túc vô cùng, hùng hổ nói lớn: ''Linh Lung ngươi là ai? Là phó đội trưởng của Dạ Lân Linh, ma lực cái thế vô song. Đến ta còn phải cam bái hạ phong. Ngũ Kiếm, kiếm
kiểm kia là cái quái gì? Có thể so với Linh Lung tuyệt thế của chúng ta
sao?''
Dạ Trần càng nói tâm tình càng kích động, hắn vừa nói vừa
liếc nhìn xung quanh, không cần ai đáp lại, hắn cũng tự mình gật đầu như đúng rồi.
''Hừ... Linh Lung ngươi chỉ cần phất tay một cái là
tên năm thanh sắt gỉ gì đó bại ngay tức khắc...'' Nói đến đây Dạ Trần có chút thở dài, mặt u sầu không nhẹ nói tiếp: ''Linh Lung ngươi là bằng
hữu của ta. Ta có thể không tin tưởng ngươi sao! Ngươi thế nhưng mà
lại... haizz, bỏ đi...''
Dạ Trần mặt không đỏ, tim không đập liên tục thay đổi cảm xúc, từ u sầu thành bất đắc dĩ, từ bất đắc dĩ thành
bất mãn, đổi đen thành trắng một cách thành thạo, làm mọi người xung
quanh bị hắn xoay vòng vòng đầu ong ong loạn cả một mảnh.
Chỉ khổ cho Ngũ Kiếm bị hắn bán đi không biết bao nhiêu lần chỉ trong một cái chớp mắt.
''Dạ Trần..!!'' Lân Diễm bị hắn nói cho cảm động, nước mắt đã lưng tròng.
Linh Lung nghe hắn nói từ vui vẻ thành bối rối. Nàng bây giờ không biết phải làm gì cho phải, lại thấy Lân Diễm đã thành thế kia, nàng tâm càng thêm gấp.
''Là ta nghi ngờ hắn rồi.'' Nàng không khỏi tự trách.
''Ta xin lỗi Dạ... Trần..!!'' Linh Lung đỏ mặt cúi đầu nói nhỏ.
Đối diện Dạ Trần trố mắt kinh ngạc. Cảm thấy không ổn, hắn liền vội nghiêm trang lại, nhưng trong lòng đã sớm nở hoa tưng bừng.
''Hehe... Linh Lung ngươi còn non lắm!'' Dạ Trần cười trộm nghĩ.
Bên cạnh, Tứ Du khẽ vuốt vuốt trán của mình.
''Hai người này... thật là hết nói nổi.'' Hắn có chút bất lực nghĩ.
Thường ngày hai người này ở trước mặt hắn hùng hùng hổ hổ lắm. Nhiều khi còn
uy hiếp hắn một cách trắng trợn. Ai dè khi đối diện với Dạ Trần... đã bị hắn dùng chút hoa chiêu lừa đi hết rồi.
''Phải cẩn thận với tên mặt trắng này mới được.'' Tứ Du liếc trộm Dạ Trần thầm nghĩ.
''Ngươi biết vậy là được. Ta không trách ngươi.'' Dạ Trần
''Ừm... Đội trưởng ngươi ngồi xuống đi. Để ta lấy nước cho ngươi.'' Linh Lung nhìn Dạ Trần vô cùng khiêm nhường nói.
Thật là hiếm khi nàng ta mới làm như vậy với một ai đó.
Dạ Trần có chút ''thụ sủng nhược kinh'' e thẹn đến bên cạnh chiếc ghế ngồi xuống.
Ba người Lân Diễm, Tứ Du, Khả Nhi cũng lần lượt theo sau.
Trước mắt bọn họ, sàn thi đấu ở Diễn Võ Trường hiện ngay lên trước mắt họ.
— QUẢNG CÁO —
''Không tệ nha.'' Nhìn cảnh vật trước mắt, Dạ Trần thoải mãn nói.
Mọi người ngồi xung quanh cũng không tự chủ gật đầu theo.
Đích thực là không tệ, có thể nhìn rõ cảnh thi đấu của hai người trên đài một cách rõ ràng.
''Dạ Trần chàng đoán xem. Hai người trên kia... ai sẽ thắng?'' Khác với lúc
trước không thèm đếm xỉa tới, lần này Lân Diễm hứng thú vô cùng chỉ vào
hai người trên sàn nói.
''Mọi người thử đoán xem.'' Dạ Trần không trả lời vội, đôi mắt khẽ liếc nhìn mọi người hỏi lại.
Trên võ đài, hai người một người cầm kiếm một người cầm thương đang dốc hết
sức lực thi đấu. Ma lực quấn quanh lấy vũ khí của họ. Từng người từng
người thi triển ra tuyệt kĩ nhắm thẳng vào điểm yếu của đối phương, hai
người không một chút nương tay, khuôn mặt giận giữ dễ làm người khác
khiếp sợ. Họ chỉ muốn một kích giết chết đối phương mà thôi.
''Thiên Thuỷ Kiếm...'' Người cầm kiếm hô to.
''Giết hắn... giết hắn...'' Bên dưới đài, đám khán giả hô to cổ vũ một cách nồng nhiệt.
Chỉ thấy Thuỷ chi lực bao bọc lấy thanh kiếm của y. Y khẽ cười, ánh mắt ác
độc, bật người lao về phía trước. Người cầm thương thấy vậy mày khẽ
nhíu, tay siết chặt trường thương đâm nhanh vô số thương về phía trước.
''Hừ... thế mà cũng đòi chặn ta.'' Đối phương cười khinh bỉ.
Hắn dễ nhàng né tránh mũi nhọn đầu thương của đối thủ. Ngay khi gần tiếp
xúc, kiến trong tay chém ngang. Làm đối thủ kinh sợ vội đưa thương về
đỡ.
''Keng...'' Tiếng đinh tai nhức óc vang lên.
''Chặn được rồi!''
Khán giả phía dưới đài tưởng chừng người cầm thương đã chặn được nhưng ngay
khi chạm vài. Thuỷ chi lực trên thanh kiếm liền nổ tung tạo thành những
giọt nước bắn thẳng vào đối phương.
''Cái gì?'' Người cầm thương khẽ kinh hô, vội lui về phía sau.
''Ngươi chết chắc...'' Người cầm kiếm đuổi theo không bỏ.
Một kiếm chém trúng eo đối phương. Hắn định tức truy giết nhưng...
''Thuỷ Liên Thương.''
Vô số ảnh thương sắc nhọn dội về phía hắn làm hắn chỉ có thể vội bật lùi lại.
Hai người ánh mắt dè chừng nhìn nhau.
''Cố lên... giết hắn cho ta. Ta đa cược cho ngươi đấy...''
''Nhanh lên... mau xông lên...''
Khán giả hưng phấn không ngừng ho reo...
— QUẢNG CÁO —
''Hai người đều là Trung giai Ma giả.'' Dạ Trần nhìn về phía trước khẽ nói.
Lân Diễm ở bên cạnh nhẹ gật đầu. ''Thực lực hai bên cũng không hơn kém nhau bao nhiêu.'' Nàng đánh giá.
''Mặc dù người cầm thương ở thế hạ phong. Nhưng khí tức hắn ổn định... có lẽ
người chiến thắng cuối cùng là hắn đi.'' Lân Diễm nói tiếp.
''Ta cũng giống như Lân Diễm. Tên kia nhất định còn có chiêu gì đó chưa dùng.'' Tứ Du cũng lên tiếng ủng hộ.
Khả Nhi mặc dù không nói gì nhưng cũng nhẹ gật đầu coi như đồng ý.
''Trà đến rồi đây.'' Tiếng nói của Linh Lung vang lên.
Nàng ta cầm theo một cái khay, trên đó đặt một ấm trà và năm chiếc chén đã được rót đầy nước.
''Để ta giúp.'' Khả Nhi thấy vậy vội lên tiếng.
Việc này lên để nàng làm mới đúng.
''Không cần đâu.'' Linh Lung cười hì hì đáp lại.
Nàng mau chóng đặt chén trà lên bàn chia cho từng người.
Đối diện, Dạ Trần có chút nghi hoặc nhìn vào Linh Lung.
''Lần trước cũng không thấy nàng ta làm như vậy đi. Không lẽ hôm nay thật sự
thay đổi rồi. Thiên hạ từ nay được thái bình?'' Dạ Trần vui vẻ nghĩ.
Nhiều khi người ta thay đổi bớt chợt, thường làm cho người xung quanh không
thích ứng kịp. Theo đó thường sẽ nảy ra nghi ngờ với đối phương.
Dạ Trần thầm lắc đầu. Hắn cầm lên chén trà khẽ nói: ''Linh Lung ngươi thật có tâm à! Ta là người đội trưởng... không lĩnh không được rồi!''
Hiếm khi Linh Lung chủ động tiếp đãi người khác. Cho dù lúc này, ai kề dao
vào cổ hắn uy hiếp đi chăng nữa, hắn cũng phải uống hết chén trà này mới được.
Linh Lung ở đối diện cũng nhìn chằm chằm vào Dạ Trần, không rời một giây một khắc nào.
''Thật thơm à! Ta đoán không sai đây là Thành Lưu Trà đi. Mặc dù đã uống mất
nhưng vẫn còn còn một chút dư vị được lưu lại. Cảm giác ấm nóng và thanh mát quấn đi hết mệt mỏi, buồn phiền trong lòng. Thật là làm người ta
lưu luyến à.''
''Không nghĩ đến Linh Lung ngươi còn pha trà tuyệt như vậy.''
Tứ Du thưởng thức nhanh nhất cũng lên tiếng đầu tiên khen ngợi.
''Ta làm sao được như vậy chứ! Do Thanh Lưu mang lại mà thôi.'' Linh Lung có chút ngại ngùng, vội xua tay nói.
''Linh Lung cô nương không cần khiêm tốn. Cho dù nguyên liệu có tốt đến nhường nào đi nữa, nhưng người sử dụng không có kĩ thuật điêu luyện, cũng chỉ
có thể trở thành phế phẩm mà thôi!'' Tứ Du cười nói.
Hắn là công
tử của một gia tộc. Trà uống nhiều không đếm xuể, kinh nghiệm theo đó
phong phú đa dạng, được hắn chính miệng khen là ngon... nhất định là
không tệ một chút nào rồi.
— QUẢNG CÁO —
''Ừm ừm...'' Khả Nghi đằng sau cũng vội gật đầu.
Linh Lung cũng không bỏ qua nàng. Lúc trước đều là nàng đi làm cho người
khác, bây giờ được người khác làm lại, đã vậy người làm còn không phải
là người tầm thường nữa. Được hưởng phúc như vậy làm nàng thoải mãn
không thôi.
''Không nghĩ đến Linh Lung người còn tay nghề này nữa nha!'' Mặc dù đã uống gần hết chén trà nhưng không cảm giác được gì,
nhưng mùi vị thơm thơm đọng lại nơi cuống họng làm cho Lân Diễm không
khỏi lên tiếng khen.
''Linh Lung sau này ngươi đi theo ta đi, chỉ việc pha trà thôi. Yên tâm, ta sẽ thưởng lớn cho ngươi.'' Lân Diễm cười trêu nói.